Giống như mười chín nhóc dễ thương đang xấu hổ, thẹn thùng nhưng đôi mắt lại tràn ngập sự mong chờ khát khao nhìn chủ nhân của mình.
Lại nhìn về phía người giấy nhỏ đang dùng cả hai tay hai chân ôm chặt cứng lấy cây bút có cái nắp hình con thỏ, cả người đều như muốn nói: “Không biết đâu, mua nó cơ.” Xem ra là đang ăn vạ.
… Nuôi gia đình đúng là không dễ tí nào, Tô Tái Tái thở dài một cái.
“Được rồi, được rồi, mua đi mua đi. Mấy đứa chọn đi rồi kéo để qua một bên.” Ngoại trừ việc thỏa mãn chúng nó thì Tô Tái Tái còn có thể làm gì được nữa chứ.
Tô Tái Tái dừng lại một chút rồi lại tiếp tục nói chuyện điện thoại: “Sư phụ, người nói đi ạ.”
Dù phải chờ nhưng ông cụ Tô không hề tức giận, nghe Tô Tái Tái hỏi thì cười trêu chọc cô: [Bây giờ con đã biết sự cực khổ của A Khanh chưa hả?]
“…” Sư phụ à, sao con nghe giọng người trông có vẻ hả hê lắm nhỉ?
Tô Tái Tái hạ tầm mắt xuống: “Ờ!” một tiếng rồi nói tiếp: “Nếu sư phụ không có việc gì thì con cúp máy đó nha.”
[Hối cái gì mà hối, sư phụ có chuyện muốn nói cho con đây.] ông cụ Tô cười mắng Tô Tái Tái, sau đó mới không đùa nữa mà nói chuyện nghiêm túc, báo chuyện cần làm cho đồ đệ của mình.
Cái tính nhặt người về nuôi của ông cụ Tô không chỉ thể hiện ở trên người Tô Tái Tái và Tô Hồng Bảo thôi đâu.
Mà từ lúc còn trẻ thì ông cụ Tô đã luôn nhặt được người về nuôi.
Có khi ông ấy còn cảm thấy mấy người kia cố ý ở sẵn đó để ông ấy nhặt về nuôi cũng nên.
Mà sao chưa bao giờ ông ấy nhặt được tiền hết nhỉ?
Chán!
Nói tóm lại là, cách đây mười năm, lúc ông cụ Tô đi ra ngoài đi dạo như mọi khi thì lại nhặt được một người bị kẹt ở dưới khe suối.
Một ông già hẳn là bằng tuổi của ông ấy.
Nếu đã nhặt được thì đó cũng xem như là cái duyên, ông cụ Tô nghĩ thế nên đã mang người về đạo quan của Tiền Tam để nuôi.
Cũng thừa dịp người ta phải dưỡng chân bị thương mà tìm người ta chơi cờ.
Làm cho người đó, vốn phải cần ba tháng mới có thể đi lại bình thường được lại chạy trốn ngay khi vừa mới có thể bước chân xuống giường đi lại.
Nghe Tiền Tam nói là hình như vừa chống nạng vừa chạy trốn trong đêm.
Chẹp chẹp chẹp… ╮(╯▽╰)╭
Thế nhưng ông cụ Tô lại cảm thấy rất cảm động, cảm thấy người này rất tốt. Vì không muốn phiền hà người khác nên đã lựa chọn im lặng rời đi, quả nhiên là người có giáo dưỡng.
Ông cụ Tô muốn làm bạn tốt cả đời với người đó.
Sau đó người bạn tốt này đã nhanh chóng biến thành bạn chơi cờ trên mạng với ông cụ Tô, mỗi tháng ít nhất là chơi cờ hai lần, dù cho mưa gió bão bùng cũng chưa bao giờ thất hẹn.
Nhưng lạ là dạo gần đây không thấy người bạn tốt này của mình lên mạng nữa, ông cụ Tô đoán có lẽ do người ta bận việc gì đó nên cũng không quá lo lắng.
Mãi đến khi thấy người bạn này mất tích tận ba tháng liền không thấy tăm hơi, ông cụ Tô mới bắt đầu sốt ruột, trong lúc đang định bấm đốt ngón tay tính một quẻ thì con trai của người này lại chủ động gọi điện thoại tới.
Lúc này ông cụ Tô mới sực nhớ ra là mình có số điện thoại của người ta.
Khụ, ở trên núi lâu quá cho nên ông ấy suýt quên mất là ngoài việc gọi cho Tiểu Tái và ngỗng con thì mình còn có thể gọi điện cho người khác.
Người ở đầu dây bên kia bảo là một thời gian trước ông cụ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cho nên hôn mê tới tận bây giờ, lúc sáng có tỉnh táo trong chốc lát nên mới nhờ mình gọi điện thoại cho bạn chơi cờ của ông cụ là ông cụ Tô, nói là sau này chắc không thể thua ông cụ Tô được nữa rồi.
Nhưng trước đây ông cụ Tô đã từng bói cho bạn mình một quẻ, rõ ràng là ông cụ có mệnh sống lâu trăm tuổi mới đúng, hơn nữa cũng chưa hết tuổi thọ mà.
Sau khi dò hỏi địa chỉ của đối phương xong, ông ấy định bụng để Tô Tái Tái đi xem thay mình.
[Chuyện là thế đó con.] Ông cụ Tô nói xong thì dừng một lát rồi mới nói tiếp: [Chút nữa sư phụ sẽ gửi địa chỉ qua điện thoại cho con, con đi xem thử xem rốt cuộc ông ấy bị sao thế. Nếu mà giúp được thì… ráng giúp hết sức mình nhé.]