Ông ấy ngừng một chút còn nói: "Còn nữa, không phải lúc ba mới đắt đầu mê mang chúng ta đã lập tức đưa vào bệnh viện à?! Cũng sắp được ba tháng rồi, ngoại trừ việc cơ thể dần yếu đi, chúng ta cũng đã làm tất cả mọi việc nên làm rồi thì có tìm thấy vấn đề gì khác không?!"
Bách Tùng lớn hơn Bách Trúc cả một con giáp, khi còn bé, ông cụ Bách bận rộn nên phần lớn thời gian đều là anh cả quản lý và dạy dỗ anh ấy.
Thế nên ở trong lòng Bách Trúc, anh ấy còn nể sợ người anh cả này hơn cả ba mình một chút.
Bấy giờ, đạo diễn lớn Bách bị người ngoài nói là có thể hô mưa gọi gió, mắng một ngôi sao hạng A tới mức khóc lóc, ... lại hơi rụt cổ về và khe khẽ nói: "Vậy thì... Chắc chắn là do y học hiện đại tạm thời không thể tìm ra căn bệnh được..."
Càng nói về sau lại càng tự tin, lý lẽ hùng hồn nhìn thẳng vào Bách Tùng mà nói: "Tại sao lại có thể vì y học không phát triển mà lại đưa những thứ được cho là bàng môn tà đạo đến đây?!"
Điều đó thật phản khoa học!
"Em... !" Bách Tùng nghe thế thì lại trừng mắt, trong chốc lát cũng không biết nên nói như thế nào để thuyết phục Bách Trúc nữa.
Dù sao thì mấy chuyện như thế này vốn dĩ cũng Huyền Học không có lời lý giải rõ ràng mà.
Bách Trúc thấy anh cả trừng mắt với mình thì sợ sệt rụt cổ lại, chỉ bỏ lại một câu "Em đi nhìn ba đây" rồi chạy nhanh như chớp vào căn phòng của ông cụ Bách.
Ở đó cũng chỉ còn Bách Tùng đứng một thân một mình tức giận.
Đúng lúc này, quản gia Ngụy dẫn theo Tô Tái Tái bước vào cửa.
"Cậu cả, cô Tô tới rồi."
Cô Tô?
Bách Tùng ngạc nhiên một chút, ngay sau đó lại nhớ tới cuộc trò chuyện trước đó.
Lập tức đi đến gần rồi gật đầu với Tô Tái Tái, điềm đạm lên tiếng: "Xin chào cô Tô."
"Chào chú Bách, chú gọi cháu Tô Tái Tái là được." Tô Tái Tái hơi nhìn về một bên, sau đó mới ngừng lại rồi mở miệng: "Cháu thay mặt ông nội đến xem ông cụ Bách."
"Ừm. Tái Tái có lòng quá." Vẻ mặt Bách Tùng điềm tĩnh, ông ấy gật đầu, dừng một chút rồi nói thêm: "Tôi dẫn cô đi đến phòng ông cụ nhé?"
"... Được ạ." Sau khi Tô Tái Tái lại liếc mắt nhìn bên cạnh thêm một lần thì lại lần nữa nhìn về phía Bách Tùng, gật đầu cười.
Vốn dĩ Bách Tùng có nghe nói là bạn chơi cờ của ông cụ Bách lúc ở trên núi, còn tưởng rằng có khi người đến sẽ cư xử không câu nệ tiểu tiết.
Nhưng bây giờ, khi gặp Tô Tái Tái mới phát hiện cô gái này không những có vẻ ngoài rất đáng yêu mà còn rất lễ phép nữa.
Đúng là kiến thức của ông ta quá hạn hẹp mà.
Bách Tùng vừa nghĩ vừa mở cửa phòng ông cụ Bách ra, Bách Trúc ở bên trong nghe thấy tiếng động quay đầu trông thấy anh cả nhà mình thì xịt keo cứng ngắc một lúc.
Rất giống như đang nói "Không phải chứ?! Anh cả, vậy mà anh còn theo tới tận trong này để mắng nữa?! … Ba đang ở đây đấy.".
Bách Tùng đi guốc trong bụng em trai mình, tức giận trợn mắt với anh ấy, sau đó mới mở miệng: "Đây là cháu gái của ông cụ bạn ba, đến thăm thay ông của mình."
"... À." Bách Trúc nghe thế thì thở phào mới đứng dậy rời khỏi giường bệnh của ông cụ Bách.
Vừa mới đứng dậy, Tô Tái lập tức đi theo sau lưng Bách Tùng, cùng bước vào chung với quản gia.
Thì ra là một cô gái nhỏ...
Bách Trúc khoanh hai tay, hững hờ tựa bên cửa sổ suy nghĩ, sau đó lại dời mắt đến chậu bonsai tùng được đặt bên dưới cửa sổ, đưa tay bứt mất một gốc lá tùng, vân vê một hồi lại bứt thêm cái lá khác.
Một cơn gió rất nhẹ thổi qua khiến Bách Trúc hơi lạnh gáy.
Bách Trúc đưa tay sờ phần gáy, tưởng rằng người làm quên đóng cánh cửa sổ nhưng vừa nghiêng đầu nhìn đã thấy cửa sổ đóng chặt nên lại nghiêng đầu.
... Nghi nhờ.
Chắc là do anh cả vừa mở cửa đi vào phải không??
Bách Trúc nhún nhún vai, sau khi "nghĩ ngợi thông suốt" lại đưa tay bứt lá tùng.
Quản gia Ngụy đứng trước cửa, tinh mắt phát hiện cô Tô đã ngoái đầu nhìn cậu hai tận ba lần.
“Ba, lần trước tỉnh lại, không phải ba đã dặn con nhớ gọi điện cho bạn đánh cờ của ba là chú Tô sao? Giờ bác ấy đang ở xa, không tới được, nên đã nhờ cháu gái tới thăm ba nè.” Bách Tùng đứng trước giường ông cụ Bách, hơi nghiêng người, nhỏ nhẹ nói với ông cụ đang ngủ say.