Nói đoạn, khóe mắt chợt ngấn lệ, ông ấy cố nén cảm giác chua chát trong lòng xuống, lát sau mới gắng gượng hỏi: “Ba, ba có nghe thấy con nói không?”
Ông cụ Bách vẫn nằm yên trên giường, không có bất cứ phản ứng gì.
Bách Tùng thất vọng lắm, từ từ đứng thẳng dậy, xoay người nhìn về phía Tô Tái Tái, đương lúc tính mở miệng bắt chuyện thì lại thấy cô ngoái đầu nhìn Bách Trúc.
Ông ấy không kiềm được mà hơi cau mày.
Mười bảy mười tám tuổi chính là giai đoạn dễ sa vào sự hâm mộ cuồng nhiệt với các minh tinh, có lẽ Tô Tái Tái đã nhận ra Bách Trúc nên mới kìm lòng không đặng mà lén nhìn em ấy chăng?
Nghĩ đến đây, thiện cảm dành cho Tô Tái Tái trong lòng Bách Tùng chợt giảm đi mấy phần.
“Cô Tô.” Ông ấy bình tĩnh mở miệng, lúc thấy Tô Tái Tái đã quay lại nhìn mình thì mới làm ra tư thế “mời”, rồi lùi về sau vài bước, nhường đường cho cô đi qua.
“Ồ…” Tô Tái Tái giật mình, gật đầu cảm ơn xong mới tiến lên phía trước.
Bách Trúc đứng ở một bên, tiếp tục vạch lá.
Cô ngoan ngoãn, nghiêm túc khom người, kề sát lại gần ông cụ Bách đang mê man, sau đó mới mở miệng: “Chào ông Bách ạ, cháu tên Tô Tái Tái, hôm nay ông nội của cháu không tiện tới đây nên đã nhờ cháu ghé qua thăm ông thay ông ấy ạ…”
Nói tới đây, cô im lặng một lát, có vẻ cô đang cố gắng nhẫn nhịn điều gì đó nên biểu cảm trên mặt trông hơi kỳ lạ.
Bách Trúc đứng bên cạnh thấy cô mới nói một nửa đã ngừng thì ngạc nhiên lắm, ngẩng đầu nhìn chằm chằm bóng lưng Tô Tái Tái.
Anh ấy phát hiện cánh tay đang để thõng hai bên người của cô đang siết lại thành nắm đấm.
… Lạ ghê, tình cảm giữa hai người họ tốt tới vậy sao?
Bách Trúc cảm thấy rất khó hiểu, lại vô thức vươn tay sờ phần gáy lạnh ngắt của mình.
Lúc này, anh ấy cho rằng chắc mình đã bị cảm mất rồi.
Còn Tô Tái Tái, sau khi hít một hơi thật sâu, lại từ từ thở ra, mới nghiêm túc hé môi nói tiếp: “Ông ấy nhờ cháu chuyển lời, đợi khi nào ông khỏe lại rồi hãy cùng ông ấy…”
Bách Trúc lại vặt lá tùng. Tô Tái Tái lại nhịn xuống, nhưng lần này không nhịn nổi nữa, lập tức bật cười thành tiếng.
“Ha ha ha.”
Bầu không khí trong phòng như bị đông lại, lặng ngắt như tờ.
“Cô Tô, cô có ý gì đây?” Bách Tùng đứng kế bên xanh mặt nhìn Tô Tái Tái đang che miệng cười đến nghiêng ngả, không cách nào kiềm lại được: “Giờ ba tôi đang hôn mê bất tỉnh, thế mà cô lại ở đây cười cợt là sao?!”
Lúc này, Bách Trúc cũng hoàn hồn, giận dữ vỗ bàn thật mạnh, sau đó xắn tay áo xông về phía Tô Tái Tái.
Vừa đi anh ấy vừa mắng: “Đứa nhỏ không có gia giáo này chui từ đâu ra vậy hả?! Anh cả, anh không cần ra tay đâu, để em, em sẽ xách cổ nó ra ngoài ngay!”
Vừa dứt lời, bàn tay của anh ấy đã vươn tới cổ áo Tô Tái Tái, định xách cổ cô lên như xách gà con mà kéo ra ngoài.
Nhưng tay anh ấy còn chưa chạm được vào áo đã bị Tô Tái Tái nghiêng người né tránh, hơn nữa còn không thèm quay đầu lại.
Bách Trúc thấy mình vồ hụt thì ngạc nhiên lắm.
… Phản ứng nhanh nhạy ghê ta?
Nhưng ngay giây sau, khi lý trí ùa về, anh ấy lại thẹn quá hóa giận, lông mày dựng lên, cười khẩy một tiếng: “Hừ…” Sau đó lại xắn tay áo lên, định tóm cổ Tô Tái Tái lần nữa.
Lúc khóe mắt nhìn thấy quản gia Ngụy chuẩn bị xông lên giúp mình, anh ấy còn phẩy tay: “Chú Ngụy à, chú né sang một bên đi, để cháu dạy dỗ con bé đó cho.”
Tô Tái Tái cười đến chảy cả nước mắt, vất vả lắm mới dừng lại được.
Lúc này, cô lanh lẹ nghiêng đầu, một lần nữa dễ dàng tránh thoát khỏi tay Bách Trúc. Sau đó, cô từ tốn xoay người, cúi đầu xin lỗi Bách Tùng, lúc thẳng lưng lên lại thì mở miệng nói: “Xin lỗi.”
“Không phải cháu không tôn kính ông Bách, mà do…” Nói đoạn, Tô Tái Tái hướng mắt về phía Bách Trúc, đúng hơn là nhìn vào khoảng không bên cạnh anh ấy, nói: “Cảnh ông Bách ra sức đập gáy anh ấy thật quá buồn cười nên cháu mới nhịn không nổi…”
Nghe thấy câu nói này, ba người còn lại thoáng sững sờ, người đầu tiên hoàn hồn – Bách Trúc thì tức đến bật cười.