Anh ấy nhìn chằm chằm Tô Tái Tái, vừa gật gù vừa nói: “Hay quá ha, mới tiễn hai tên lừa đảo kia đi thì lại có một kẻ dối trá nữa đến, mấy người tưởng nhà họ Bách chúng tôi là đồ ngu, xem tiền như rác hả?!”
Tô Tái Tái lại hướng mắt sang bên cạnh anh ấy, kiềm không nổi mà bật cười khúc khích.
Cô cũng không muốn phí công giải thích với họ làm gì, chỉ vừa lắc đầu vừa lôi một tờ giấy ra, kẹp giữa hai ngón tay, sau đó nói một câu: “Mấy người tự nhìn đi.”
Ngón tay cô thả lòng, tờ giấy trắng lập tức bay về hướng bên cạnh Bách Trúc.
Sau khi nó xoay tròn vài vòng từ trên xuống dưới rồi trở về lại ngón tay Tô Tái Tái thì linh hồn đã rời khỏi thân xác của ông cụ Bách cũng dần dần hiện lên trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người.
Bách Trúc trợn trừng mắt, chầm chậm ngoái đầu nhìn ông cụ Bách còn đang say giấc nồng trên giường, lại “cót két” quay lại nhìn ông cụ Bách đang dựng râu trợn mắt đứng đối diện với mình, hốt hoảng lẩm bẩm một cách yếu ớt: “… Này là sản phẩm từ thiết bị công nghệ cao gì đó hả?”
Lúc đầu ông cụ Bách có hơi khó hiểu, nhưng đợi tới khi cúi đầu nhìn chính mình, lại giơ tay chọc nhẹ vào vai con út một cái, sau khi phát hiện có thể chạm vào được thì lập tức nhảy dựng lên, đánh tới tấp vào gáy Bách Trúc.
“Công nghệ cao! Công nghệ cao! Cho mày vặt lá tùng của ông nè!... Thằng oắt con này.”
Tô Tái Tái đứng bên cạnh che miệng cười.
Nhìn đi, thiết bị công nghệ cao đánh người kìa.
Thú vị không? Bất ngờ không? Ngạc nhiên không?
Khi bị ông cụ Bách đang trong tình trạng xuất hồn đánh, Bách Trúc vẫn còn hoảng sợ nên bị đánh hai cái đầu tiên vẫn chưa kịp phản ứng lại ngay.
Nhưng bị đánh tới cái thứ ba, cuối cùng anh ấy cũng thấy đau, tạm thời quên mất nỗi sợ của mình, vội vàng ôm đầu trốn vào giữa Bách Tùng và quản gia Ngụy như chuột, tính toán định bỏ chạy khỏi việc bị đuổi đánh như thường ngày.
Ông cụ Bách ngày thường chắc chắn không đuổi kịp con mình, thế nhưng hôm nay cả người ông ấy nhẹ như không, lại có thể đuổi kịp được.
Đánh Bách Trúc đến mức anh ta muốn phản bội chủ nghĩa duy vật của mình mà đi theo Huyền Học.
Thực sự không có cách nào khác, anh ấy đành phải la to với Bách Tùng vẫn đứng ngẩn người ra, chưa kịp hoàn hồn: "Anh cả! Anh cả!"
Nếu như anh cứ đứng đó ngỡ ngàng tiếp thì em trai anh sẽ bị đánh đến mức đi gặp quỷ mất!
...À. Theo một ý nghĩa nào đó mà nói thì hiện tại anh ấy đã gặp quỷ thật rồi.
"Ba, ba?!" Bách Tùng nãy giờ vẫn còn trong cơn khiếp sợ cuối cùng cũng được Bách Trúc “thức tỉnh”, ông ấy vội vã lên tiếng, che chắn trước mặt em trai giống như mọi ngày, nhìn ông cụ Bách ở trước mắt có chút trong suốt, xung quanh còn có sương mù mờ ảo nói: "Đừng đánh nữa, lát nữa người mệt là ba đó."
Vừa dứt lời ông cụ Bách còn lớn tiếng trả lời: "Ba không mệt!"
Sau khi ngừng lại một chút, ông ấy không chỉ duỗi tay duỗi chân mà còn đứng nhảy nhót ngay tại chỗ.
Vừa nhảy nhót, vừa vui vẻ mà nói: "Ba không chỉ không mệt, ba còn cảm thấy tràn trề sức sống hơn trước kia nhiều."
Nói xong lại tận hưởng sự thoải mái này rồi mới gật đầu đầy hài lòng nói: "Ba đột nhiên cảm thấy... Hình như làm quỷ cũng không tệ lắm đâu."
Cơ thể nhẹ nhõm tâm trạng thoải mái, ngay cả thằng oắt con trong nhà mà còn đuổi theo đánh được nữa!
"???"
Bách Tùng lại sửng sốt trước lời nói của ông cụ.
Vẫn là Bách Trúc phản ứng lại đầu tiên, thò đầu ra từ sau lưng anh cả mình, ồn ào nói: "... Không phải, người ba già của con ơi, ba nói vớ vẩn gì thế?! Ba nhất định phải sống lâu trăm tuổi chứ!"
Anh ấy ngừng một hồi lại quay nhìn về phía Bách Tùng, kêu một tiếng "Anh cả!"
Hệt như đang có ý bảo "Anh xem ba của chúng ta kìa!".
Bách Tùng???
Hiện tại, Bách Tùng cũng không có cách nào khác đâu...
Ông ấy đành phải quay đầu nhìn về phía Tô Tái Tái, cũng không dám gọi cô là "Tái Tái" nữa, mà mở miệng gọi: "Tiểu sư phụ Tô, cô coi... ?"
Bách Trúc nghe thế thì mới nhớ tới chính chủ mới là vị Tô Tái Tài này, cũng quay đầu nhìn về phía cô theo Bách Tùng.