Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi ( Dịch Full )

Chương 211

Unknown Chương 211

Có lẽ… Chính là không theo chủ nghĩa duy vật như mười phút trước đó nhỉ?

Cuộc sống thay đổi thất thường như vậy, anh ấy chẳng thể đoán được một giây sau sẽ phát sinh chuyện gì...

Bách Trúc vừa yên lặng cảm nhận cuộc sống này vừa không tự chủ mà tới gần chậu tùng bonsai. Nhưng mà lần này vừa mới đưa tay định cầm lấy đã bị một tiếng ho khan của quản gia Ngụy dọa phải rụt tay về.

Ngay khi ý thức được mình đang định làm cái gì, Bách Trúc vỗ cái tay không nghe lời của mình, buông nó ra, thành thật đi tới chỗ cách chậu tùng bonsai xa một chút.

Một bên khác, Bách Tùng có vẻ khẩn trương, ngừng thở mà nhìn sang Tô Tái Tái.

Khi thấy cô đã kiểm tra xong cho ông cụ Bách rồi thì mới mở miệng: “Tiểu sư phụ Tái Tái này, tình hình ba tôi ra sao rồi cô?”

Tô Tái Tái nhìn ông cụ Bách, gật đầu cười nói với Bách Tùng: “Chuyện nhỏ thôi.”

Nói rồi lấy ra một lá bùa trắng, kẹp vào giữa hai ngón tay, nhỏ giọng nói: “Đi!”

Lá bùa trắng bay phấp phơi như cánh chim nhỏ, xoay tròn giữa không trung ngay sau khi mới rời tay.

Dưới cái nhìn chăm chú của Bách Trúc mà biến thành một chú chim nhỏ béo mập bay về phía ông cụ Bạch.

Cơ mà chắc là do cánh thì bé người thì tròn hoặc nguyên do nào đó khác. Tóm lại, đáng ra chú chim nhỏ phải đáp xuống một cách cực kỳ tiêu xái lại lạng quạng, ngã cái “bẹp” lên gối đầu, sau đó lăn ùng ục sang bên cạnh.

Bách Tùng đứng bên cạnh nhìn mà trợn mắt há mồm, hoàn hồn xong mới phát hiện không biết từ bao giờ mình đã vô thức đưa tay ra muốn đỡ lấy con chim nhỏ kia rồi.

Ông chủ nhà họ Bách sửng sốt đôi chút, tay siết thành nắm đấm, đưa bên môi giả bộ ho khụ khụ, sau đó mới khôi phục lại bộ dáng trầm ổn thường ngày.

Đến cả thằng em bất hiếu bên cạnh cũng liếc mắt nhìn sang… Thôi coi như anh ấy không nhìn thấy gì.

Chiếp!

Con chim nhỏ nhảy lên khỏi đống chăn gối lẫn lộn, ưỡn ngực vỗ cách mấy cái ra vẻ: “Không sao hết! Không có vấn đề gì cả! Tôi rất ổn!”.

Tô Tái Tái không nhịn được mà yên lặng vuốt trán. Cô thở dài bảo: “Rồi rồi, biết em không sao rồi, em làm được mà, lẹ nào.”

Lúc này con chim béo mới nhảy nhót tới gần ông cụ Bách, nghiêng trái rồi lại nghiêng phải nhìn vào tai trái của ông, “chiếp” một cái rồi mổ xuống tai ông.

Nó đập cánh, đống lông xù xù tròn vo hơi run rẩy.

Hai cái chân nhỏ còn cố gắng đè mạnh xuống gối.

Làm cho mọi người đứng cạnh nhìn không nhịn được mà muốn góp sức với nó.

Một lát sau, con chim béo như bắt được cái gì đó mà kéo mạnh ra.

Bách Tùng đứng ở mép giường nhìn thấy thế, không nhịn được mà muốn duỗi tay ra giúp nó.

Nhưng ông ấy mới đưa tay lên thì Tô Tái Tái lại nói: “Chú Bách đừng làm gì cả, để nó tự làm đi ạ.”

Bách Tùng nghe thấy thế mới tiếc nuối thu tay lại. Ông ấy đứng một bên nhìn con chim béo đang ra sức mà kéo cái gì đó, không chớp mắt.

Chỉ thấy con chim béo kia dùng sức chín trâu hai hổ, kéo mãi mới lôi ra một thứ gì đó đẫm máu.

Theo quán tính, nó lại lăn ùng ục xuống gối.

Thứ đồ kia giống như một cái nút lọ, trong nháy mắt có vô số khí đen bay ra từ tai của ông cụ Bách.

Mắt thấy Bách Tùng sắp bị đống khí đen kia tấn công, Bách Trúc và quản gia Ngụy đứng ở một bên vội kêu to.

“Anh cả!”

“Cậu cả!”

Bách Tùng kinh hãi nhìn khí đen kia sắp đánh thẳng lên người mình…

Nhoáng cái đã thấy có cục tròn tròn bay đến trước mặt Bách Tùng. Cái cảnh nhỏ vỗ bành bạch, khí đen lại như gặp phải cơn lốc, chẳng mấy chốc đã bị đánh tan thành từng tia, từng sợi.

Ngón tay Tô Tái Tái vẽ vòng tròn. Khí đen lơ lửng trong không trung rồi tập trung lại một cụm, xuôi theo chỉ dẫn của Tô Tái Tái mà lại gần cô.

Nó chậm rãi xoay tròn, cuối cùng hóa thành quả cầu lông mềm mại rơi vào tay Tô Tái Tái.

Còn ông cụ Bách nằm đó, ngoại trừ bên tai vẫn còn đọng lại chút máu tươi sền sệt thì hô hấp có vẻ thông thuận hơn mới nãy, sắc mặt cũng hồng nhuận như người bình thường.

Con chim béo sau khi hoàn thành nhiệm vụ thì vỗ cánh quay lại nhìn Bách Tùng.


Bình Luận (0)
Comment