Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi ( Dịch Full )

Chương 212

Unknown Chương 212

Nó hơi nghiêng đầu như đang hỏi ông ấy: “Ông có làm sao không ạ?” vậy.

Đáng yêu mềm mại thế này làm cho Bách Tùng lại muốn đưa tay ra mà xoa mà nựng.

Nhưng mà ông ấy còn chưa kịp làm gì thì Bách Trúc đứng bên cạnh đã bảo: “Con chim béo này giỏi ghê ha.”

Mới nãy làm anh ấy sốc lắm luôn ấy. Suýt chút nữa là anh ấy phải gánh vác gia nghiệp khổng lồ nhà họ Bách rồi đó.

Cũng may sợ bóng sợ gió một hồi, anh cả không có làm sao

… Ơ?

Con chim béo mập đáng yêu xinh xắn đang ngây ngốc vì ba từ “con chim béo”, giận dỗi nhìn Bách Trúc, kêu “chiêm chiếp” rồi lao về chỗ anh ấy.

Sau khi đáp xuống đầu Bách Trúc xong thì giơ móng vuốt cật lực cào lên tóc anh ta, ra vẻ hung dữ muốn quấy tóc Bách Trúc thành cái ổ gà!

“Này! Con chim nhỏ này sao lại không thích nghe lời thật lòng như thế nhỉ?” Bách Trúc luống cuống tay chân, ồn ào túi bụi với con chim kia.

… Không quan tâm ai cũng không hiểu ai nói gì.

Cuối cùng Tô Tái Tái huýt sáo thì con chim béo đang quyết tâm làm xù luôn đầu Bạch Trúc mới cất cánh bay tới chỗ cô.

Đầu tiên là nó nhảy lên vai Tô Tái Tái, ra vẻ tủi thân mà “chim chiếp” như đang tố cáo vậy.

Cho tới khi Tô Tái Tái xoa đầu nó, lại lôi ra mấy sợi khí đen đã cuộn tròn lại trông như cục len mà đưa cho nó thì con chim béo này mới vui vẻ lại, vùi đầu ăn khí đen.

“… Thật là.” Bách Trúc đứng một bên dùng tay cào tóc, đồng thời quẳng cho con chim béo kia cái ánh nhìn giận dữ.

Lúc này, anh ấy mới nhớ ra người ba già nhà mình vẫn còn nằm đó, bèn vội vàng bước tới bên cạnh Bách Tùng, đứng sóng vai với ông ấy, vừa nhìn quản gia Ngụy lau đi vết máu đen bên tai ông cụ Bách, vừa nói: “Anh cả, giờ ba sao rồi?”

Bách Tùng gật đầu, nhưng lại chợt nhớ ra Tô Tái Tái vẫn chưa đưa ra lời khẳng định nào, lập tức quay sang nhìn cô, dẫn tới Bách Trúc và quản gia Ngụy cũng vô thức hướng mắt về phía Tô Tái Tái, mong mỏi chờ câu trả lời.

“Yên tâm đi, đã không sao nữa rồi.” Nói đoạn, Tô Tái Tái cúi đầu nhìn con chim béo đã ăn sạch khí đen, giờ đang thỏa mãn nằm phịch trong lòng bàn tay mình, cơ thể cũng tròn hơn một chút: “Cháu sẽ để lá bùa này lại chỗ ông Bách, có vậy thì mới bảo vệ được ông ấy.”

“Cảm ơn.” Bách Tùng thật lòng cảm tạ, sau đó cẩn thận nhận lấy con chim bạc má đuôi dài ( tên của con chim béo ) từ chỗ Tô Tái Tái bằng cả hai tay, chầm chậm đưa tới bên cạnh ông cụ Bách.

Vừa chạm vào gối đầu, chú chim đáng yêu kia lập tức “bùm!”, biến trở lại thành lá bùa trắng lúc trước.

Bách Trúc đứng bên cạnh trợn trừng hai mắt nhìn, chăm chú nghiên cứu một hồi lâu nhưng vẫn không nhận ra được điểm khác biệt giữa thứ này và một tờ giấy trắng bình thường.

Lúc anh ấy không nén nổi tò mò muốn chọc nhẹ lá bùa trắng kia một chút thì lại bị Bách Tùng hất tay ra, còn tặng thêm cho anh ấy một cái lườm sắc lẻm, rồi mới nói với quản gia Ngụy đứng đằng sau: “Chú Ngụy à, phiền chú lấy giúp cháu cái túi gấm.”

Vừa nói, ông ấy vừa nháy mắt với quản gia Ngụy.

Quản gia Ngụy lập tức hiểu ý, sau khi gật đầu tỏ vẻ đã rõ thì bước nhanh ra cửa đi làm chuyện cậu cả giao phó.

Bách Trúc vẫy vẫy cái tay bị hất ra, ngay lúc đang xấu hổ không biết nói gì thì lại vô tình nhìn thấy thứ bị chim béo kéo từ trong tai ba mình ra ngoài, hiện bị quăng dưới đất kia.

Thoạt nhìn, trông nó chẳng khác gì một con đỉa đã hút no máu, cả người biến thành màu đỏ đen.

Nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện thứ đó vẫn chưa có chết, còn đang mấp máy, thậm chí đầu còn hơi nâng lên, như muốn mượn sự lưu động của không khí để xác định phương hướng, chớp thời cơ ký sinh vào người ký chủ mới.

“… Má!” Bách Trúc nổi cả da gà da vịt lên, vội kéo Bách Tùng tránh sang một bên, đồng thời chỉ tay vào thứ đang ngọ nguậy dưới đất, nói với Tô Tái Tái: “Tiểu sư phụ Tái Tái ơi, nó vẫn chưa chết!”

Dứt lời, anh ấy đưa mắt nhìn quanh, có vẻ là muốn tìm thứ gì đó giết chết con đỉa đó.


Bình Luận (0)
Comment