Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi ( Dịch Full )

Chương 213

Unknown Chương 213

Tô Tái Tái lập tức nhận ra ý định của Bách Trúc, vừa tiến lại gần vừa vội vàng ngăn cản: “Đừng động vào.”

Nói xong, cô ngồi xổm xuống, trong ánh mắt “kinh tởm” của Bách Trúc, cô vươn tay nhặt nó lên, giơ gần tới trước mặt quan sát cẩn thận một lúc, lại quay sang Bách Tùng, hỏi: “Chú Bách, có thể cho cháu thứ này không?”

“Được chứ.” Bách Tùng cố giữ vững vẻ bình tĩnh, gật nhẹ đầu, rồi sai Bách Trúc: “A Trúc, đi lấy thứ gì cho tiểu sư phụ Tái Tái đựng đi.”

“Dạ.” Bách Trúc ứng tiếng trả lời, lại liếc mắt nhìn cái thứ đang bị Tô Tái Tái cầm trong tay, thấy nó vẫn chầm chậm ngo ngoe, giãy dụa thì thấy rợn cả sống lưng, vội bật người lao ra khỏi cửa tìm đồ để đựng nó.

“Lâu rồi chưa thấy loài Huyết Hương Trùng này.” Tô Tái Tái tỉ mỉ quan sát cả nửa ngày, càng xem càng hài lòng.

Là hàng thượng phẩm hiếm gặp, có thể dùng làm thuốc hay luyện đan đều được, thứ tốt.

“Tiểu sư phụ Tái Tái, cô nói xem làm sao con Huyết Hương Trùng này có thể…” Sau khi sự an toàn của ông cụ Bách được bảo đảm, cuối cùng Bách Tùng cũng có tâm trạng nghĩ tới những chuyện khác.

Dù gì cũng là gia chủ đương thời của nhà họ Bách, căn bệnh quái lạ này của ông cụ Bách xuất hiện quá đột ngột, nếu nói không có người động tay động chân thì đừng nói là ông ấy, tới cả Bách Trúc cũng không tin đâu.

“Xâm nhập vào người ông Bách bằng cách nào, đúng không?” Tô Tái Tái tiếp lời Bách Tùng, sau đó nhận lấy chiếc bình thủy tinh từ tay Bách Trúc vừa chạy về tới, thả Huyết Hương Trùng vào trong, đậy kín lại, rồi mới từ tốn nói tiếp.

“Nguyên nhân cụ thể cháu cũng không rõ, nhưng cháu có thể nói cho chú biết nguồn gốc của con Huyết Hương Trùng này.

Huyết Hương Trùng được sinh ra từ vật âm, ví dụ như âm thi dưới huyệt mộ, nhưng để đẻ được trứng trùng thì trong nơi âm u như huyệt mộ đó phải có rất nhiều dược liệu cao cấp bị chôn cùng mới thành.

Kế tiếp chỉ cần có người dám đào số dược liệu đó ra, nghiền nát thành bột đem bán, sau đó khi người dùng đốt số bột dược liệu đó, trứng trùng sẽ bay theo khói mà bám lên cơ thể người.”

Nói đến đây, Tô Tái Tái dừng lại vài giây, rồi nói: “Cháu chỉ biết có bằng đó thôi, chuyện còn lại phía sau là do người sống.”

“Tôi hiểu rồi.” Biểu cảm trên mặt Bách Tùng trở nên nặng nề, hiển nhiên trong lòng đã đoán được gì đó.

Một lúc sau, ông ấy trịnh trọng gật đầu cảm ơn Tô Tái Tái: “Cảm ơn cô, tiểu sư phụ Tái Tái.”

“Ây dà, cháu là hậu bối, hậu bối mà.” Tô Tái Tái phất tay: “Gọi cháu Tái Tái là được rồi.”

Nghe vậy, Bách Tùng bật cười gật đầu: “Được, thế Tái Tái nhé.”

“Dạ, nếu không còn chuyện gì nữa, cháu xin phép về trước ạ.” Tô Tái Tái nói: “Cháu có một cuộc hẹn quan trọng không bỏ lỡ được.”

“Ừm.” Bách Tùng cười: “Hôm nay làm phiền Tái Tái rồi.”

Dứt lời, ông ấy hướng mắt về phía quản gia Ngụy đang bưng một cái khay, đứng ngay trước cửa, tủm tỉm nói: “Tái Tái, đây là quà gặp mặt chú Bách tặng cháu.”

Nghe vậy, quản gia Ngụy vừa híp mắt cười, vừa bưng cái khay tới trước mặt Tô Tái Tái.

Thứ đặt trên khay là một xấp tiền dày cộp được bọc lại bằng lụa đỏ cao cấp, đếm sơ thì ít nhất cũng phải tầm một trăm nghìn tệ.

Tô Tái Tái có hơi ngại: “Vầy không được đâu…”

“Nhận lấy đi, đây là tấm lòng của chú Bách mà.” Bách Tùng cười nói.

Bách Trúc đứng bên cạnh cũng hùa theo: “Đúng, mau nhận đi.”

Tạm dừng vài giây, anh ấy lại gãi đầu: “Phần của chú… lần sau đưa ha.”

Hôm nay anh ấy về gấp quá nên chưa kịp chuẩn bị gì, nhưng không sao, anh ấy có thể “giúp” Tô Tái Tái chuyện khác mà.

Sau khi nghĩ thông suốt, đạo diễn nổi tiếng Bách lập tức lôi điện thoại ra, nói với Tô Tái Tái: “Nào, chúng ta kết bạn wechat đi, sau này nếu cháu muốn tham gia đóng phim thì nhớ tìm chú đấy.”

Tô Tái Tái nhún vai tỏ vẻ không cần thiết, nhưng nếu Bách Trúc đã tích cực chủ động như vậy, cô cũng không tiện từ chối, khiến anh ấy mất thể diện, bèn hờ hững đáp: “Được thôi.”

“???” Thái độ qua loa lấy lệ, kiểu “Cháu nể mặt chú là bậc trưởng bối nên mới miễn cưỡng kết bạn wechat với chú đó nha” khiến Bách Trúc có cảm giác bị tổn thương sâu sắc.


Bình Luận (0)
Comment