… Không đúng, chẳng lẽ cô nhóc như cháu lại không thích lên mạng, không thích đu idol hả?!
Chú đây nổi tiếng lắm đấy, biết không hả, có không ít minh tinh lớn muốn kết bạn wechat với chú mà không được nữa kìa.
Bách Trúc nhìn Tô Tái Tái chằm chằm. Mãi đến khi cô đã kết bạn wechat với anh ấy xong, ngẩng đầu lên, phát hiện dáng vẻ này của anh ấy thì nghi ngờ hỏi: “Chú hai Bách à, chú sao vậy?”
“… Không có gì.” Bách Trúc trả lời, ngừng một chút lại nói: “Hôm nay cháu nhớ lướt xem bảng tin của chú kỹ một chút nha.”
Anh ấy phải đăng nhập weibo, đăng mấy tấm ảnh mà các minh tinh lớn kia đuổi theo cầu mình chụp chung lên mới được, tốt nhất là đăng kín hết bảng tin luôn!
“…?” Tô Tái Tái chẳng hiểu gì cả, sau khi nhìn Bách Trúc một lúc vẫn không có được manh mối gì, chỉ đành: “Dạ.”
“???” Không ổn, xem ra phải đăng cả hình chụp chung với ảnh đế, diễn viên nổi tiếng lên mới ổn!
Đạo diễn nổi tiếng Bách nghiêm túc cân nhắc phương án này.
Ngồi nói chuyện thêm một lát, Tô Tái Tái định đứng dậy chào tạm biệt.
Vốn quản gia Ngụy đã dặn sẵn tài xế chở Tô Tái Tái về rồi, ai ngờ đâu Bách Trúc lại xung phong đảm nhận nhiệm vụ này, còn lái chiếc xe thể thao ngầu đéc mới mua của mình nữa.
Anh ấy mở cửa ghế phó lái giúp Tô Tái Tái, rồi quay về ghế lái, nhướng mày với cô, như đang nói “Sao hả? Chiếc xe này tuyệt lắm đúng không?!”.
Tô Tái Tái nhìn chiếc xe thể thao, lại nghiêng đầu nhìn chiếc xe hơi vừa rộng rãi lại sang trọng ở bên cạnh. Kế tiếp, cô quay người lại, chỉ tay vào chiếc xe hơi đó, đồng thời hỏi quản gian Ngụy: “Bác Ngụy, cháu có thể ngồi chiếc xe kia không?”
Quản gia Ngụy nhìn Bách Trúc đang chưng hửng bên cạnh, cố nhịn cười, nghiêm túc gật đầu: “Được nhiên là được rồi, thưa cô Tái Tái.”
“??!”
… Không đúng, chiếc xe này của anh ấy là dòng xe thể thao phiên bản giới hạn toàn cầu đấy!
Hiện tại, trên thế giới chỉ sản xuất năm chiếc, từ lúc mua được đến giờ anh ấy còn chưa nỡ mang ra ngoài hóng gió nữa kìa!!
Bạn nhỏ này, cháu bị sao thế hả?! Sao lại không có mắt như vậy?!
Đạo diễn lớn Bách Trúc nổi giận.
Nhưng có giận đi nữa thì cuối cùng, vị đạo diễn nổi tiếng nào đó vẫn phải đổi sang xe hơi, đích thân chở Tô Tái Tái đến nhà hàng.
Quản gia Ngụy đứng yên tại chỗ, mỉm cười nhìn hai người rời đi, mãi đến khi chiếc xe biến mất sau ngã rẽ mới xoay người vào nhà.
Vừa bước chân vào phòng ông cụ, còn chưa kịp mở miệng báo cáo, ông ấy đã thấy Bách Tùng đang chọc chọc lá bùa trắng qua lớp vải gấm.
Lúc phát hiện quản gia Ngụy đã quay lại, trước ánh mắt ngạc nhiên của ông ấy, Bách Tùng kê sát nắm tay tới bên môi, giả vờ ho khan vài tiếng, rồi nghiêm giọng hỏi: “Có chuyện gì không, chú Ngụy?”
Quản gia Ngụy… lặng lẽ lắc đầu. Lát sau, ông ấy mới mở miệng nói: “Cậu cả, tôi lên đây để báo với cậu một tiếng là cậu hai đã chở cô Tái Tái về rồi ạ.”
“Ừm, tôi biết rồi.” Bách Tùng nghiêm túc gật đầu, sau đó đặt túi gấm về lại bên cạnh gối đầu của ông cụ Bách, vuốt phẳng nó một chút rồi mới đứng dậy.
Sau vài phút trầm tư, ông ấy quay người nói với quản gia Ngụy: “Chú Ngụy.”
“Vâng?”
“Chú nói xem… nếu Bách thị thành lập một “Hiệp hội bảo vệ chim bạc má đuôi dài” thì có khả thi không?”
“…?”
***
Phía bên kia, Bách Trúc không hề hay biết rằng anh cả của mình đang nung nấu ý định thành lập hiệp hội bảo vệ cho con chim béo kia, bằng không kiểu gì cũng phải phỉ nhổ một phen.
Anh ấy vừa lái xe, thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn Tô Tái Tái.
Ban đầu, anh ấy còn ôm hy vọng Tô Tái Tái sẽ bắt chuyện với mình trước, ai ngờ đâu người ta chỉ chăm chăm nghiên cứu “con đỉa” trong bình thủy tinh, thật sự xem một đạo diễn nổi tiếng như anh là tài xế, không thèm để ý tới.
Rơi vào đường cùng, anh ấy chỉ đành chủ động mở miệng.
“Lúc nãy chú đã muốn hỏi cháu một chuyện rồi.” Bách Trúc vừa liếc nhìn Tô Tái Tái, vừa nói: “Cháu nói trứng trùng của loài này sẽ khuếch tán theo làn khói tỏa ra từ việc châm đốt dược liệu, từ đó bám lên cơ thể người đúng không? Nhưng vậy thì… vẫn có chỗ không khớp.”