“Chỗ nào không khớp?” Cuối cùng Tô Tái Tái cũng ngắm đủ rồi, cẩn thận cất Huyết Hương Trùng đi, xong xuôi mới quay sang nhìn Bách Trúc.
“Trong quá trình đốt cháy dược liệu, trứng trùng sớm đã bị thiêu hủy, ngưng tụ thành protein rồi, sao có thể biến thành… Huyết Hương Trùng mà cháu nói chứ?” Nói tới đây, Bách Trúc khẽ phàn nàn: “Chi tiết này chẳng những không hợp lý, mà còn chẳng khoa học chút nào.”
“Ừm, cũng có lý.” Tô Tái Tái nghiêm túc gật đầu, sau vài giây im lặng, cô quay sang hỏi Bách Trúc với giọng thành khẩn: “Thế… chuyện ban nãy chú hai Bách bị ông Bách đánh cho nhảy tới nhảy lui, chắc cũng là thành phẩm của công nghệ khoa học kỹ thuật tiên tiến ha?”
“...” Cô bé này bị sao thế nhở?! Anh ấy chỉ nêu ra thắc mắc của mình thôi mà cô nỡ nào cà khịa anh ấy như vậy hả?!
Rồi cái gì gọi là nhảy lên nhảy xuống chứ, rõ ràng anh ấy đang tiến hành “né tránh có sách lược” nhé!
Tô Tái Tái thấy dáng vẻ “Chú nói không lại cháu nên thôi không thèm nói nữa” của Bách Trúc, không nhịn được mỉm cười lên tiếng: “Khoa học và logic không thể giải thích được những chuyện trong Huyền học đâu. Có điều...”
Cô ngập ngừng một lát, nghĩ đến hôm nay Khúc Nhiên có kể cho mình nghe về chuyện của Phương Hiểu Tuyết, sau đó cảm thán: “Khi cần làm một sự việc bình thường thì hai cái này sẽ khá hữu dụng đấy!”
Tô Tái Tái vừa nói, vừa lặng lẽ gật đầu đồng ý.
Nhìn xem, chuyện của Phương Hiểu Tuyết rất khoa học và có logic luôn~
╮(╯▽╰)╭
Trái lại, Bách Trúc ở một bên nghe xong, chỉ cảm thấy tam quan lại một lần nữa bị chấn động.
“... Chờ chút đã!” Anh ấy phải mất một lúc mới phản ứng lại được, mượn việc dừng đèn đỏ quay đầu qua nhìn Tô Tái Tái, nói: “Ý của cháu là... có một số việc chúng ta tưởng là sự việc bình thường, nhưng trên thực tế...?!”
Tô Tái Tái nghe vậy, giương mắt nhìn Bách Trúc, lắc đầu rồi nghiêm túc trả lời: “Chú hai Bách à, chú phải tin vào khoa học chứ.”
... Ủa là sao, cháu nói thử xem làm sao mà chú có thể tiếp tục tin tưởng khoa học sau khi đã nhìn thấy những chuyện đó hả?!
Bách Trúc chỉ muốn lập tức hất tung cái bàn cho Tô Tái Tái xem.
Vào lúc đạo diễn Bách cảm thấy thế giới quan đã hoàn toàn bị đảo lộn thì Tô Tái Tái cũng đã đến nơi.
Mặc dù Bách Trúc không lái chiếc xe thể thao mà hiện tại trên thế giới chỉ có năm chiếc, nhưng chiếc xe sang trọng của nhà họ Bách cũng đủ khiến người ta phải ngước nhìn.
Xe vừa dừng lại bên đường đã làm cho mọi người xung quanh đều liếc nhìn rồi lần lượt chép miệng.
Bạch Ngữ Dung và Trình Ngạn Xương cũng bị chiếc xe sang trọng này hấp dẫn.
Nhà họ Trình và nhà họ Bạch cũng xem như là có tiếng tăm ở thành phố C, nhưng ở một nơi có đầy rẫy những nhân tài ẩn dật như thủ đô thì thực lực của hai nhà này là không đáng nhắc tới.
Ví dụ như buổi đấu giá lần trước, Tần Trác Thắng chỉ dẫn theo một mình Bạch Ngữ Dung đi xem thôi, còn về Trình Ngạn Xương - cái người ngày thường liên tục gọi ông ta là “Giáo sư Tần” kia, ông ta không hề vì anh ta nỗ lực lấy lòng và tặng nhiều quà cáp cho mình mà dẫn đi cùng.
Ngay cả vé tham dự buổi toạ đàm của Chu Phổ, Trình Ngạn Xương cũng không hề dễ dàng có được.
Đối với một người đã sống một cuộc sống thuận buồm xuôi gió ở thành phố C từ khi còn nhỏ, hay thậm chí có thể xưng là “người hô mưa gọi gió” như Trình Ngạn Xương mà nói, điều này chính là một đòn đả kích khá lớn.
Bụng dạ anh ta vốn dĩ đã hẹp hòi, sau đó lại trải qua nhiều lần tổn thương đến lòng tự trọng, sự ích kỷ và lòng ganh ghét ấy ngày càng được thể hiện rõ rệt hơn.
Ví dụ như vào giờ phút này, sau khi anh ta nhìn thấy cô gái bước xuống xe sang còn rất trẻ thì khịt mũi khinh thường.
Nhìn Bạch Ngữ Dung rồi nói: “Thủ đô tốt thì tốt đó, có điều người trẻ tuổi nóng vội thật đấy, luôn dùng những cách như thế này để vọng tưởng có thể một bước lên mây.”
Bạch Ngữ Dung nghe vậy thì mỉm cười, nhẹ nhàng thở dài, giống như cũng vì loại chuyện này mà cảm thấy lo âu.
“Có lẽ là do còn quá trẻ, vả lại từ nhỏ đã thiếu thốn những thứ này chăng? Anh Ngạn à, chúng ta nên thông cảm cho người ta mới phải.”