Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi ( Dịch Full )

Chương 216

Unknown Chương 216

Khi hai người đang nói những lời này, có hai cô gái trẻ tình cờ đi ngang qua, họ nghe vậy thì nhìn nhau, đồng loạt trợn mắt rồi bỏ đi.

Bạch Ngữ Dung nói xong, liếc nhìn chiếc xe sang trọng kia với ánh mắt đầy ngưỡng mộ, sau đó lại nhìn sang cô gái kia.

Mà sau khi cửa xe đóng lại, hai người chợt nhìn thấy một khuôn mặt có góc nghiêng cực kỳ quen thuộc, bọn họ không khỏi mở to hai mắt.

“Tô Tái Tái?!” Trình Ngạn Xương cất cao giọng thốt lên.

Giây tiếp theo, cơn giận của anh ta tăng vọt, chỉ vào Tô Tái Tái đang đi về phía một cửa hàng nào đó ở đằng xa, quay đầu nhìn Bạch Ngữ Dung rồi nói: “Sao cô ta có thể làm ra loại chuyện như vậy được chứ?!”

“Chuyện này...” Bạch Ngữ Dung che giấu đi sự vui mừng trong lòng, bày ra vẻ mặt kinh ngạc, lắp bắp giải thích: “Cũng... cũng có thể là người bạn nào đó mà Tiểu Tái đã quen ở Huyền Học Viện thì sao? Anh Ngạn, có khi nào là do chúng ta đã suy nghĩ nhiều rồi không?”

“Làm sao có thể!” Trình Ngạn Xương lập tức ngắt lời Bạch Ngữ Dung, ra lệnh cho cô ta bằng giọng điệu cực kỳ tức giận: “Ngữ Dung, em lập tức gọi điện cho mẹ em, nói chuyện này cho dì ấy biết đi.”

“Em là vợ chưa cưới của anh, còn cô ta là con gái của nhà họ Bạch, anh không muốn chuyện này truyền ra ngoài rồi làm ảnh hưởng đến danh dự của nhà họ Trình đâu.”

Trình Ngạn Xương dừng một chút, sau đó lại chậm rãi lên tiếng: “Em biết đấy, hiện giờ chúng ta đang tìm kiếm cơ hội để hợp tác với nhà họ Chung và nhà họ Bách, lỡ như bởi vì cô ta mà hợp tác thất bại thì phải làm sao đây?!”

“Chuyện này... được rồi.” Bạch Ngữ Dung giả vờ khó xử, đắn đo một hồi rồi mới gật đầu.

Cô ta ngập ngừng vài giây, tiếp đó nhìn về phía Trình Ngạn Xương và nói: “Nhưng mà em muốn đợi đến tối nay mới gọi điện nói chuyện này cho mẹ biết. Anh thấy vậy có được không?”

“Được.” Trình Ngạn Xương cau mày ngẫm nghĩ, sau đó miễn cưỡng gật đầu.

Anh ta nhìn về phía nhà hàng mà Tô Tái Tái bước vào, rồi chán ghét dời mắt đi chỗ khác.

Anh ta lại nhìn sang Bạch Ngữ Dung, hỏi: “Ban đầu anh định hôm nay sẽ dẫn em đến nhà hàng đó, nhưng cô ta đã vào trong rồi nên đổi sang ngày khác, hoặc là kiếm nhà hàng khác nhé?”

“Dạ, em nghe theo anh Ngạn cả.” Bạch Ngữ Dung ngoan ngoãn gật đầu.

Trình Ngạn Xương thấy vậy, thân mật nhéo cằm cô một cái, mở miệng nói: “Vẫn là em ngoan nhất, đi thôi.”

Nói xong, anh ta nắm lấy tay của Bạch Ngữ Dung, dẫn cô ta đi.

Trước khi Bạch Ngữ Dung quay người rời đi, lại liếc mắt nhìn chiếc xe sang trọng kia một cái, sau đó mới quay đầu lại, thân mật khoác lấy cánh tay của Trình Ngạn Xương.

Bên kia, sau khi thấy Tô Tái Tái xuống xe thì Bách Trúc còn nói vọng ra với bóng lưng của cô: “Về nhớ xem news feed của chú đấy nhé.”

Hành động này của anh ấy khiến cho mọi người ở gần đó đều nhìn sang, Bách Trúc sợ mình bị nhận ra nên vội vàng rụt đầu lại.

Mà Tô Tái Tái thì sao?

Cô thậm chí còn không thèm quay đầu lại nhìn, chỉ hờ hững phất tay một cái cho qua, khiến cho đạo diễn nổi tiếng họ Bách bực bội không thôi.

… Anh ấy quyết định giờ về nhà là phải đăng tin lên news feed ngay mới được.

Không, ngay cả weibo cũng phải đăng.

Bách Trúc đạp chân ga lái xe về nhà.

Nhưng khi về tới nhà, vừa mới bước vào cửa thì đã thấy Tần Trác Thắng đã quay trở lại, đang ngồi ở ngoài phòng khách thong dong uống trà.

Thấy Bách Trúc vào thì ông ta cũng không thèm đứng dậy. Chỉ quay đầu nhìn anh ấy khẽ gật đầu một cái, hờ hững nói: “Cậu hai Bách về rồi đấy à? Thật là ngại quá, tôi lại tới đây làm phiền nhà cậu rồi.”

Bách Trúc thấy ông ta như thế thì nhíu mày.

Lúc nãy khi Bách Trúc gặp phó viện trưởng Tôn và Tần Trác Thắng thì anh ấy đã cảm thấy không thích hai người này rồi.

Bách Trúc là một người đạo diễn, có chút bệnh nghề nghiệp, đó là thường xuyên chú ý tới biểu cảm nhỏ của người khác.

Mà hai người này thì… trong lòng che giấu quá nhiều tính toán.

Bách Trúc không đáp lại, nhìn thấy thái độ của Tần Trác Thắng là biết lần này ông ta đến đây không phải tìm anh ấy.


Bình Luận (0)
Comment