“Vừa đúng lúc tôi có hơi đói.”
“À… Không có việc gì đâu!” Miêu Đại Yên hoàn hồn trước tiên, chú ấy bỏ đũa xuống, vừa tính nói: “Nếu cô chưa no thì chúng ta lại gọi thêm một chút nhé?”
Đúng lúc này, ánh mắt chú ấy nhìn thấy bàn đồ ăn sạch bóng trước mặt, cứng rắn nuốt ngược chữ vào trong.
Ánh mắt chú ấy ngược lại trở nên cẩn thận hơn, nhìn Tô Tái Tái hỏi: “Hay là… Tôi lấy cho cô hai viên thuốc tiêu thực nhé?”
Đàn em siêu đỉnh này ăn nhiều như vậy, chú ấy rất lo lắng trước khi mọi người bắt đầu đi bắt quỷ thì đã phải theo cô tới khoa tiêu hóa của bệnh viện ở một đêm rồi…
Vệ Cát cũng gật đầu, vô cùng tán thành lời nói của Miêu Đại Yên.
“Cụ, anh nói gì thế.” Khúc Nhiên nóng nảy nói.
Làm gì có cô gái nào thích nghe mấy lời như vậy chứ?
Đây không phải biến tướng mỉa mai người khác ham ăn sao?
Miêu Đại Yên nghe Khúc Nhiên nói xong, lúc này chú ấy mới phát hiện ra bản thân đã lỡ lời, “Chết cha” hai tiếng, sau đó làm bộ như sợ Tô Tái Tái chê cười mà vỗ lên miệng mình hai cái: “Nói nhầm, nói nhầm rồi.”
Nói thế nào thì Miêu Đại Yên cũng coi như là kẻ già đời, nhưng đây là lần đầu tiên chú ấy gặp phải tình huống như Tô Tái Tái lúc này, thế nên kinh ngạc và sửng sốt tới nỗi có chút “không biết nói chuyện”.
Ngược lại Vệ Cát xưa giờ luôn ít nói hiếm khi cơ trí một lần, cậu ấy nói mọi người hay là qua phòng khách sát bên nghỉ một chút, uống nước trò chuyện?
Lúc này xem như giải cứu Miêu Đại Yên khỏi sự xấu hổ.
Nhưng khi nhân viên phục vụ đi vào, đối mặt với bọn họ mới vừa ra tới cửa, rồi nhìn cái bàn tròn lớn trống rỗng trước mặt thì vẻ mặt khiếp sợ, lại lần nữa khiến ba người kia nhịn không được lâm vào giây phút xấu hổ ngăn ngủi.
Chuyện này…
Thật sự không phải bọn họ làm đâu.
Là cái người nhìn có vẻ gầy nhất kia kìa, là người bây giờ đang có vẻ như chẳng có việc gì ấy, do một người làm thôi…
Nhưng bất kể thế nào, nhân viên phục vụ vẫn có dáng vẻ áy náy giống như “Thật xin lỗi, lúc nãy là tôi hiểu lầm mọi người”, cũng thật sự kính nể bọn họ, nhanh chóng ra ngoài nói phòng bếp mang trà bánh sau bữa ăn lên.
Đồng thời nhanh chóng tám chuyện với mấy chị em một chút về bốn người “Ăn sạch chén đũa” này.
Này, không phải đâu… Chân tướng không như cô đang nghĩ đâu! Cô gái này, cô nhanh chóng quay lại nghe chúng tôi giải thích cái!
Sao Miêu Đại Yên lại không hiểu suy nghĩ của nhân viên phục vụ chứ, chú ấy vô cùng muốn kéo nhân viên lại, tỉ mỉ giải thích một lần. Đáng tiếc… Rốt cuộc chú ấy chỉ có thể trơ mắt nhìn đối phương rời đi, một mình nuốt “quả đắng” này xuống.
Vẻ mặt Tô Tái Tái giống như thể chẳng có việc gì xảy ra, cô nói với bọn họ: “Hay là chúng ta gọi thêm một ít bánh đậu đi?”
Vừa rồi cô chỉ lo cho đám thú cưng ăn, thật ra bản thân vẫn chưa ăn no.
Hầy… Nuôi gia đình không dễ mà, Tái Tái thở dài.
Tới khi cô ngẩng đầu lên thì phát hiện ba người Khúc Nhiên nhìn cô đầy kính nể, vẻ mặt sùng bái không biết nên diễn đạt thế nào, thế nên bọn họ đành phải cùng nhau tỏ vẻ kinh hoàng để biểu đạt sự tôn kính của mình.
Thật đáng sợ…
Sau đó mọi người “chuyển chiến trường” qua phòng nghỉ.
Khi nhân viên phục vụ bưng trà nước lên, đồng thời nghe Miêu Đại Yên nói bọn họ muốn gọi thêm bánh ngọt, thì nhân viên càng kinh ngạc và ngưỡng mộ.
Lúc bọn họ nhanh chóng mang đồ ăn lên còn yên lặng để lại một hộp thuốc tiêu thực.
À, cái này, cái này…
Miêu Đại Yên tính nói gì đó, nhưng lại chẳng biết nên nói gì cho phải.
Cuối cùng chú ấy chỉ có thể yên lặng không nói gì, tư thế đã dọn xong, cái tay tỏ vẻ rất muốn nói giờ lại chậm rãi chuyển thành ôm lấy gò má.
“Tiểu Tái, cô nói xem chúng ta nên bắt đầu ra tay từ chỗ nào?” Miêu Đại Yên quyết định nói vào vấn đề chính.
Chú ấy nhìn Tô Tái Tái, vẻ mặt chân thành.
Vệ Cát cũng lặng lẽ gật đầu, chăm chú nghĩ nghĩ rồi hỏi: “Phải về Thanh Sơn sao?”
Bây giờ đã tám giờ tối, nếu bọn họ lái xe đi Thanh Sơn thì tầm mười giờ rưỡi là đã có thể tới nơi.