Vệ Cát hỏi như thế cũng là vì đây là phương pháp bọn họ thường sử dụng để xử lý chuyện như này.
Đôi khi mấy thứ này khó đối phó không nhất thiết vì chúng nó mạnh, mà còn nguyên nhân khác là vì không biết rõ nguyên nhân của câu chuyện.
Cho nên thường vào những lúc thế này, bọn họ cần phải tới chỗ xảy ra chuyện để điều tra, xem thử có thể tra ra nguyên nhân cái chết của thứ đó, hoặc là một chút manh mối về quá khứ của thứ đó.
Thông thường, nguyên nhân cái chết của quỷ cũng chính là điểm yếu của chúng, cho nên chỉ cần dựa vào điểm này tìm ra bước đột phá thì có thể nhằm vào đó để ra tay, xác suất xua đuổi được thứ đó là rất cao.
Có điều quay lại chỗ cũ là một bước đi cực kỳ mạo hiểm, bởi vì môi trường ở đó rất có lợi cho chúng. Hơn nữa, quỷ cũng sẽ giăng khá nhiều bẫy xung quanh điểm yếu của bản thân để tự bảo vệ mình.
Một khi không cẩn thẩn chạm vào thứ không nên chạm, bị thứ đó phát hiện ra và truy đuổi ngược lại. Có khả năng là tất cả mọi người đều sẽ gặp nguy hiểm.
Vì vậy sau khi hai người Miêu Đại Yên nghe Tô Tái Tái đồng ý giúp đỡ, vả lại chỉ thu có mười nghìn tệ, trong lòng cực kỳ cảm kích không biết nên bày tỏ như thế nào.
Còn về bữa cơm vừa rồi...
Chỉ đơn giản là có hơi sốc với sức ăn của Tô Tái Tái mà thôi!
Nhưng không ngờ, Vệ Cát vừa nói xong, Tô Tái Tái lập tức lắc đầu, nuốt miếng bánh đậu trong miệng xuống rồi đáp: “Không cần, cứ ở đây đợi là được.”
???
Ở đây đợi ư?
Miêu Đại Yên và Vệ Cát đều sửng sốt. Sau đó Miêu Đại Yên chậm rì rì mở miệng hỏi: “Nhưng... đàn em siêu đỉnh à, nơi này là nhà hàng mà... không có vấn đề chứ?”
Liệu quỷ có theo họ đến một nơi có độ phổ biến cao như vậy không?
Dường như trong vốn kiến thức ít ỏi của họ... chưa gặp phải bao giờ.
Khúc Nhiên cũng ở một bên im lặng gật đầu, khuôn mặt lộ ra vẻ ngờ vực, hỏi: “Đàn em à, cách này có khả thi không đấy?”
“Hiện tại thì không khả thi thật, có điều…” Tô Tái Tái cho chiếc bánh đậu còn lại vào miệng, phủi tay rồi lấy một nén nhang nhỏ đưa cho Khúc Nhiên: “Có cái này rồi, không được cũng phải được thôi.”
Đợi khi Khúc Nhiên đã nhận lấy, Tô Tái Tái nói tiếp: “Chỉ cần đốt cái này lên, đợi mười phút rồi dập tắt là được.”
Ba người nghe xong lại đưa mắt nhìn về phía cây nhang kia.
… Nói thật là, họ thật sự không thấy cây nhang này có gì đặc biệt. Nhìn nó... chẳng khác nào một cây nhang bình thường cả.
Hơn nữa nó còn bị người ta đốt gần hết, chỉ còn sót lại một chút tàn dư cuối cùng mà thôi.
“Để tôi, để tôi.” Miêu Đại Yên thấy Khúc Nhiên nhìn qua nhìn lại thì biết cô ấy đang tìm cái gì, chú ấy chủ động duỗi tay cầm lấy cây nhang, móc cái bật lửa ra châm lửa.
Dừng một chút, chú ấy lại nhìn về phía Tô Tái Tái, hỏi: “Đàn em siêu đỉnh ơi, cây nhang này cắm ở đâu?”
Tô Tái Tái đang vươn tay ra, định lấy một miếng bánh đậu khác, nghe Miêu Đại Yên hỏi vậy, cô thẳng thừng chỉ vào đĩa đựng bánh đậu: “Cắm vào đây nè.”
???!
... Tùy ý như vậy ư?!
Miêu Đại Yên và Vệ Cát không khỏi sững sờ, vô thức nhìn về phía Khúc Nhiên, thấy cô ấy ở một bên lặng lẽ gật đầu thì mới làm theo lời của Tô Tái Tái.
Được rồi, có lẽ là do đàn em không câu nệ tiểu tiết, cũng không quan tâm tới “việc nhỏ nhặt” như là cắm nhang lên đồ ăn thì thứ đó sẽ biến thành đồ cúng.
Mười phút sau, Miêu Đại Yên nhìn thấy Tô Tái Tái gật đầu thì lập tức dập tắt nhang, giơ hai tay ra, cung kính trả lại cho cô.
Đồng thời tò mò hỏi: “Đàn em siêu đỉnh ơi, nhang này... có gì đặc biệt à?”
Ban nãy Miêu Đại Yên còn thầm nói cây nhang này chỉ còn lại một đốt tay thôi, có thể duy trì được mười phút không đây?
Nhưng chẳng ngờ từ lúc đốt cho đến nay, nhìn bằng mắt thường cũng có thể thấy dường như nó không hề thay đổi chút nào.
Như vậy xem ra, có lẽ nó không phải là một cây nhang bình thường như họ đã nghĩ.
“Đừng gọi tôi là đàn em siêu đỉnh gì đó nữa, cứ gọi tôi là Tiểu Tái, hoặc gọi giống đàn chị cũng được.” Tô Tái Tái nhấp một ngụm trà rồi tiếp tục nói: “Tôi cũng sẽ học theo đàn chị, gọi hai người là Cụ và Cậu Vệ nhé.”