Chừng vài giây sau, như đột ngột nhớ ra chuyện gì, nó lại lặng lẽ thò tay ra ngoài.
… Đúng rồi, tạm thời có dùng tới điện thoại không thế?
Nếu không thì cho nó mượn chơi trò chơi trước nha?
“…?” Tô Tái Tái bật cười, sau tiếng thở dài bất lực, cô vẫn trở tay ném điện thoại vào trong mũ trùm, đồng thời bất đắc dĩ dặn dò: “Nhớ chừa lại chút pin cho chị đấy, lát nữa còn phải kết bạn weibo với nhóm đàn chị nữa đó, nhớ chưa?”
Nhớ rồi!
Bé giấy đi đây! Bái bai!
***
Mặt khác, trong phòng.
“Tôi đi vệ sinh đây.” Tô Tái Tái vừa ra khỏi phòng, Miêu Đại Yên cũng đứng dậy.
Nghe thế, Vệ Cát vội bám theo, Miêu Đại Yên khó hiểu hỏi: “Cậu tính đi đâu?”
“Đi vệ sinh chứ đâu.” Vệ Cát trả lời với giọng đương nhiên, sau vài giây im lặng còn nói: “Hai người cùng đi an toàn hơn.”
“Coi chừng bọn nó bắt luôn cả hai bây giờ.” Miêu Đại Yên cười bảo: “Với cả đâu thể để một mình Tiểu Nhiên ở lại được?”
… Cũng đúng.
Vệ Cát cảm thấy lời chú ấy nói rất có lý, thế là sau một hồi ngẫm ngợi, cậu ấy quay sang nói với Khúc Nhiên đẹp trai: “Hay là Tiểu Nhiên tới trước cửa nhà vệ sinh đứng chờ luôn?”
“Hả?” Khúc Nhiên sững sờ.
Còn Miêu Đại Yên thì lập tức tát cái bốp vào gáy Vệ Cát, cười mắng: “Nói gì đó hả, sao cậu dám bảo Tiểu Nhiên canh cửa giúp chúng ta chứ? Với lại cậu dám nhưng tôi thì không.”
Da mặt ông chú như tôi mỏng lắm, sợ là “xả” không nổi đâu.
Vệ Cát sờ sờ gáy, uất hận nhìn Miêu Đại Yên.
Nhưng nhờ vậy mà bầu không khí vốn căng thẳng giữa ba người lập tức tan biến, Khúc Nhiên vừa cười khúc khích vừa phẩy tay với hai người kia: “Hai người đi mau đi, tôi ở lại đây cũng được.”
“Một mình cô không sao đó chứ?” Miêu Đại Yên hơi do dự.
“Không sao đâu.” Khúc Nhiên lắc đầu: “Ban nãy đàn em đã giải quyết giúp tôi rồi, nên tính ra giờ tôi còn ăn toàn hơn cả hai người nữa đấy.”
Nói xong, cô ấy lại thúc giục bọn họ: “Đi nhanh đi mà.”
… Có lý.
Hai người Miêu Đại Yên gật đầu tỏ ý đã biết rồi mới chịu sánh vai đi về phía nhà vệ sinh.
Cũng chẳng biết có phải là do tâm lý hay không mà lúc hai người họ bước vào nhà vệ sinh, trở tay đóng cửa, khoảnh khắc tiếng “cạch” vang lên, Khúc Nhiên bỗng có cảm giác nhiệt độ hạ thấp.
Điều này khiến cô ấy không kiềm được mà cảnh giác quan sát khắp bốn phía, lúc này, cô ấy mới phát hiện nén nhang quỷ ban nãy vẫn còn chưa tắt.
Làn khói mờ ảo lượn lờ khắp căn phòng, lơ lửng trên cao, đặc biệt là ở bốn góc, trông chẳng khác gì màn sương.
Đúng là quá thần kỳ.
Đương lúc Khúc Nhiên ngẩng đầu nhìn chằm chằm nhang quỷ, bên tai bỗng nghe thấy tiếng “lách cách” lạ lùng, cửa nhà vệ sinh cũng bật mở.
Khúc Nhiên ngoái đầu nhìn thì thấy Miêu Đại Yên đang bước từ trong ra.
Vừa đi về phía cô ấy, chú ấy vừa xoa xoa cánh tay.
“… Lạ ghê.” Miêu Đại Yên hỏi Khúc Nhiên: “Khúc Nhiên à, lúc bước vào phòng chúng ta có mở máy lạnh không vậy? Sao tôi thấy lạnh quá ta?”
Nghe vậy, Khúc Nhiên đồng tình gật đầu, sau đó quay người kiểm tra máy lạnh được lắp đằng sau, đồng thời nói: “Hình như đâu có bật…?”
Có điều cô ấy cũng không chắc lắm.
Ngay lúc Khúc Nhiên quay đầu lại được một nửa…
“Tiểu Nhiên! Đừng quay đầu!” Tiếng hét thất thanh của Miêu Đại Yên bỗng truyền đến.
Khúc Nhiên sửng sốt, lúc hoàn hồn lại chỉ thấy rợn cả tóc gáy.
Rồi khi cô ấy bất ngờ xoay đầu lại, đập vào mắt là cảnh Miêu Đại Yên chẳng biết từ lúc nào đã lặng lẽ bổ nhào về phía trước, một tay chống bàn, tay kia như muốn tóm lấy mặt cô ấy.
Lúc Khúc Nhiên quay lại, móng tay đỏ rực, vừa dài vừa nhọn kia đã cách đôi mắt của cô ấy cực gần, như thể chỉ cần tiến thêm chút nữa là sẽ móc được mắt cô ấy xuống ngay.
Khúc Nhiên hoảng sợ, vội dùng cả tay lẫn chân lùi về sau.
Thấy vậy, “Miêu Đại Yên” kia chợt nhe răng cười khằng khặc: “Tiếc thật đấy, thiếu chút xíu nữa thôi.”
Giọng nó không giống nam cũng chẳng giống nữa, kỳ quái vô cùng, nhưng khi nó mở miệng, con ngươi được ngưng tụ từ quỷ khí dùng để ngụy trang thành người sống lập tức tiêu tán, để lộ đôi mắt chỉ có mỗi lòng trắng.