Sau đó giọng nói bình thản của Tô Tái Tái: “Mọi người đã ổn chưa vậy? Tôi có thể vào rửa tay được không?”
Rửa…
Tô Tái Tái vừa nói dứt câu thì ba người ở bên trong lập tức nhớ tới cảnh vừa rồi, cả ba lại cảm thấy cổ họng sắp trào ra lần nữa.
Tô Tái Tái đứng ở bên ngoài, nghe được tiếng nôn khan không ngừng truyền ra từ bên trong cửa, từ từ lắc đầu.
… Ôi chao, người của giới Huyền môn bây giờ sao mà yếu quá đi.
Chờ tới khi đám người Miêu Đại Yên chịu ra khỏi phòng vệ sinh, để nhường cho Tô Tái Tái vào trong rửa tay thì lúc này mọi người mới phát hiện căn phòng vừa rồi như hiện trường án mạng khủng bố lại sạch sẽ như chưa từng có gì xảy ra.
Như thể vết máu, thịt thà rải rác trên mặt đất, chồng xương người ở một bên và cả nữ quỷ kia đều chỉ là sản phẩm của trí tưởng tượng của bọn họ vậy.
Trong lúc ba người đang trơ mắt nhìn nhau, Tô Tái Tái đã rửa tay sạch sẽ và đi ra ngoài, Khúc Nhiên thấy thế vội đưa hộp khăn giấy qua.
Giờ cô ấy đã xem đàn em của mình là “đấng” luôn rồi.
Đúng thế, là cái kiểu viết là “đàn em” nhưng đọc là “đấng” ấy.
“Tiểu… Tiểu Tái à, ban nãy...” Miêu Đại Yên nhìn về phía Tô Tái Tái: "Nữ quỷ đó đâu rồi?”
Về phần đống thịt kia, vì không để thể xác và tinh thần của mình bị tàn phá cho nên chú ấy sẽ không hỏi đến.
“À, vì đã báo thù xong cho nên oán hận cũng tiêu tan, bởi vậy nó đã biến mất rồi.” Tô Tái Tái nhún vai nói.
“Biến… biến mất ấy hả?” Đến tận bây giờ Vệ Cát mới choàng tỉnh khỏi trạng thái nửa sống nửa chết ban nãy, cậu ấy tái mặt hỏi lại: "Chứ không phải là xuống địa phủ à?”
“Chuyện đó hả...” Tô Tái Tái lắc đầu: "Không biết, cũng có thể là đi xuống đó chăng?”
“"Cũng có thể" ư?”
“Ừ.” Tô Tái Tái nhìn ba người với ánh mắt kỳ quái: "Tôi có thể xử lý quỷ quái không có nghĩa là tôi cũng có thể thấy quỷ sai. Mấy thứ đó phải chờ đến khi tôi chết thì mới biết chắc chúng có tồn tại thật hay không. Nhân quả tuần hoàn, mỗi người đều có con đường riêng của mình. Chúng ta không nên nhìn trộm những thứ đó.”
Ồ...
Ba người bừng tỉnh, sau đó ngoan ngoãn gật đầu.
Nếu mọi chuyện đã được giải quyết một cách thuận lợi thì đương nhiên cũng đến lúc chia tay nhau, ai về nhà nấy.
Lúc bốn người đi ra ngoài, Miêu Đại Yên và Vệ Cát còn tính đưa hai cô gái về tận nơi, có điều họ vừa ngỏ ý thì Tô Tái Tái đã lắc đầu từ chối.
“Tôi thấy sắc mặt của hai người cũng không tốt lắm, tốt nhất vẫn nên về sớm nghỉ ngơi trước đi.” Tô Tái Tái nói xong, lại không nhịn được lắc đầu.
Người trong Huyền môn bây giờ thật là... Hầy.
“Ừ… vậy cũng được.” Miêu Đại Yên và Vệ Cát nhìn nhau một cái rồi gật đầu, mỗi người đều móc ra một chồng bao lì xì dày cộp đưa cho Tô Tái Tái, sau đó cúi người với cô: "Tiểu Tái, chuyện hôm nay đã làm phiền cô nhiều rồi.”
“Nào có nào có, tôi rất hân hạnh được phục vụ mọi người.” Tô Tái Tái cười tủm tỉm nhận tiền, cực kỳ vui vẻ bổ sung thêm một câu: "Sau này hai ông chủ mà có việc cần thì cứ tìm tôi nhé, khách quen sẽ có ưu đãi giảm giá các thứ đó.”
“...”
Thôi thôi, chuyện kiểu này xin cô đừng nói mấy câu “lần sau” hoặc “khách quen” giúp chúng tôi cái.
Mặc dù là người thường xuyên qua lại với giới Huyền Học như bọn họ mà cũng sợ tới mức ruột gan cồn cào rồi đây nè.
Miêu Đại Yên và Vệ Cát nhìn nhau một cái, yên lặng lắc đầu.
Chờ hai cô gái lên xe xong, Miêu Đại Yên và Vệ Cát đứng ở bên đường khom lưng, cách một lớp kính dặn dò hai người đang ngồi ở ghế sau: "Hai người nhớ chú ý an toàn nha, tới nơi rồi nhớ gửi WeChat báo tin cho chúng tôi một tiếng.”
Khúc Nhiên đang định gật đầu thì như chợt nhớ ra chuyện gì đó, cô ấy len lén liếc Tô Tái Tái bên cạnh mình một cái, sau đó lại chuyển tầm mắt về phía Miêu Đại Yên, chậm rãi nói: "Mọi người à, có đàn em ở đây thì hai người không cần phải lo lắng đâu.”
Ngay cả ác quỷ mà còn phải gào thét “xin cho tôi chết luôn cho nhẹ người” thì giả sử mà có người xấu xuất hiện thật, người run bần bật tuyệt đối không phải là hai người bọn họ.