Nỗi oán hận và sự giải thoát đan xen vào nhau, quả thực chính là sự pha trộn của cảm xúc.
Là người đứng xem, ba người Miêu Đại Yên cũng bị cảm xúc của nữ quỷ làm cho đồng cảm, mắt của mọi người đều đỏ lên.
“… Khốn nạn.” Miêu Đại Yên nghiêng đầu sang một bên, vội vàng chà lau nước mắt rồi mới quay đầu lại, hung dữ trừng mắt nhìn tên ác quỷ đang kêu rên: “Mày chết rồi nên lời quá nhỉ.”
Nhưng Miêu Đại Yên vừa mới nói xong thì đã thấy tay của Tô Tái Tái cầm lấy xương đùi của ác quỷ, bẻ qua bẻ lại, sau đó dùng sức kéo mạnh một cái, thế là chú ấy rùng mình một cái rồi nhanh chóng nghiêng đầu sang chỗ khác.
Không dám nhìn.
Mà ác quỷ thì kêu gào thảm thiết, từ ban đầu là cầu xin Tô Tái Tái, sau đó quay sang cầu xin nữ quỷ, rồi tới lúc tự nhận lỗi sai và chửi bới bản thân, cuối cùng thì gào khóc van xin: [Giết tôi đi, hãy để cho tôi chết đi! Tôi cầu xin cô đó, hãy cho tôi được chết đi mà.]
“Chết?” Tô Tái Tái hơi hơi nghiêng đầu sang một bên, vừa cảm thấy khó hiểu, tay vẫn không quên bẻ thẳng xương đùi của ác quỷ lên, khiến cho tiếng kêu hét của ác quỷ cùng với tiếng xương bị gãy đôi cùng phát một lúc.
Chờ tới khi tiếng gào khóc của ác quỷ nhỏ xuống thì Tô Tái Tái lại nói tiếp cho hết câu: “Nhưng mà mày đã chết rồi mà?”
Ác quỷ giật mình, ngơ ngác nhìn Tô Tái Tái một lúc, sau đó hét lên một tiếng kêu tuyệt vọng.
Đây mới gọi là sống không bằng chết.
Tô Tái Tái dừng tay là bởi vì một câu nói: [Đủ rồi.] của nữ quỷ.
Mà lúc này ác quỷ đã bị xẻ bụng tách ngực ra, khớp xương đầu đã bị Tô Tái Tái kéo ra ném ở một bên, chỉ còn lại một lớp da thịt.
Nhưng dù thế thì nó vẫn không thể chết được, chỉ có đôi mắt trợn to như muốn nứt ra, khóe mắt cũng chảy đầy nước mắt bằng máu.
“Xong chưa?” Tô Tái Tái nhìn máu đen trên tay, chán ghét lắc lắc đầu.
Khúc Nhiên đứng ở một bên thấy thế thì nhanh chóng đưa một hộp giấy ướt qua cho cô, cô ấy hơi nghiêng mặt sang chỗ khác, không dám nhìn xuống ác quỷ đang ở dưới đất.
Càng đến gần Tô Tái Tái thì mùi máu tanh hôi càng nồng, khiến cho Khúc Nhiên không nhịn được mà nôn khan vài cái.
Nhưng dù thế thì cô vẫn còn đỡ hơn Miêu Đại Yên và Vệ Cát rất nhiều.
Bởi vì hai người kia đã sớm chạy ra phòng rửa tay để nôn rồi.
Nữ quỷ cúi đầu đứng ở chỗ kia, tóc đen hơi xoăn nhẹ che giấu khuôn mặt xinh đẹp ở dưới, đôi mắt không có tròng đen, chỉ còn phần tròng trắng lạnh lùng nhìn ác quỷ đang nằm trên mặt đất.
Im lặng một lúc sau, nữ quỷ đột nhiên nhào tới chỗ ác quỷ đang nằm.
Tiếng nhai nuốt cuối cùng cũng đã thành công khiến cho Khúc Nhiên chịu không được nữa rồi, cô ấy bụm miệng lại rồi nhanh chóng chạy vào trong phòng vệ sinh.
Chờ ba người họ nôn xong thì cả ba đều mệt lả người dựa vào tường ở đằng xa xa.
Cả đám ngơ ngác một lúc thì Miêu Đại Yên dùng chân đá Vệ Cát một cái, thều thào nói: “Cậu Vệ, cậu đi xem thử tình hình bây giờ thế nào rồi đi.”
Vệ Cát nghe thế thì nghiêng đầu dựa vào đằng sau, không hề có ý định đứng dậy, cậu ấy cũng thều thào trả lời Miêu Đại Yên: “… Bảo Tiểu Nhiên xem đi, khả năng chấp nhận của em ấy cao hơn tôi nhiều.”
Vệ Cát vừa nói xong thì đã bị Miêu Đại Yên đạp thêm cho một cái: “Không phải người gần cửa nhất là cậu hay sao chứ?”
Miêu Đại Yên vừa nói xong thì Vệ Cát lập tức cố gắng bò dậy, mặc dù tay chân cậu ấy bây giờ đều mềm nhũn không có chút sức lực nào nhưng cậu ấy vẫn kiên cường đứng lên, sau đó tiếp tục kiên cường bò tới vị trí xa cửa nhất dưới ánh mắt nghi ngờ của Miêu Đại Yên và Khúc Nhiên.
Sau khi ngồi phịch xuống còn tiếp tục dựa người vào trên tường rồi mới nói: “Bây giờ tôi đang ở cách xa cửa nhất.”
Bố khỉ nhà cậu.
Miêu Đại Yên tức giận đến mức muốn bật cười.
“Để tôi qua đó xem cho…” Khúc Nhiên thấy thế thì cũng cười lắc lắc đầu, đang chuẩn bị đi tới chỗ cửa thì nghe thấy tiếng gõ cửa ở bên ngoài.