Cuối cùng thì cô ấy và nó cũng hiểu nhau hơn một chút rồi!
Thật là vui quá đi!
Chú nhện tàn phế đã không còn sức vùng vẫy nữa: ... Hơ hơ.
_(:з」∠)_
Có điều Khúc Nhiên chắc chắn không biết rằng cô ấy vừa mới hí ha hí hửng bế Nhện Mặt Quỷ về ký túc xá.
Bên kia, Tô Tái Tái vừa bước vào thang máy, người giấy nhỏ đã “biu!” một tiếng rồi nhảy ra khỏi mũ, nổi giận đùng đùng ôm mặt cô mà cắn.
Tái Tái xấu xa! Chị nỡ lòng nào mua cho con nhện kia quả bóng nảy hả?!
Thế thì chúng em cũng muốn mua mấy cây bút thật đẹp nữa! Mỗi đứa hai cây mới chịu!
Người giấy nhỏ nghiêng đầu, chống nạnh, tỏ rõ thái độ “không có thương lượng.”
Quả thật là làm khổ Tô Tái Tái.
“Cái gì? Lại mua nữa á? Nhưng ở nhà đã có nhiều lắm rồi mà.”
Có tận bảy tám chục cây lận, dùng đến khi tốt nghiệp cũng chưa hết!
Nếu cứ tiếp tục như vậy thì đợi đến khi cô tốt nghiệp, chắc đủ để mở một cửa hàng văn phòng phẩm nhỏ luôn quá?
Tô Tái Tái lắc đầu, cảm thấy số mình thật là khổ.
Tụi em không cần biết! Muốn mua cơ!
Người giấy nhỏ giận dỗi, không thương lượng gì cả.
Ngay cả viên ngọc đen cũng biến thành mười chín chiếc vòi tròn trịa, ở sau lưng người giấy nhỏ gật đầu lia lịa, lên tiếng ủng hộ nó.
Cố lên người giấy nhỏ ơi! Cùng nhau đấu tranh vì những chiếc nắp bút nào!
Sau đó, đến khi Tô Tái Tái xách bữa sáng về cho Khúc Nhiên, trên tay còn cầm theo mấy chục cây bút.
Trùng hợp là cảnh tượng này bị Khúc Nhiên - người vừa mới tập thể dục xong, đang trên đường trở về trông thấy.
Lúc cô ấy định bước đến chào hỏi thì vô tình nhìn thấy thứ trong tay của Tô Tái Tái, cô ấy sững sờ một lát mới mở miệng nói: “Đàn em à, em lại mua bút nữa à...”
“Đúng vậy. Em phải chăm chỉ học hành đó mà...” Lúc Tô Tái Tái trả lời, biểu cảm trên khuôn mặt có hơi hoang mang.
“...” Em cảm thấy chị có tin lời em nói nổi không?
Khúc Nhiên không nói lời nào, im lặng nhìn Tô Tái Tái.
“Đàn chị, đây là của chị nè.” Tô Tái Tái lấy lại tinh thần, đưa bữa sáng cho Khúc Nhiên, rồi lại chỉ vào quả bóng nảy: “Còn cái này là cho Nhện Mặt Quỷ đó.”
“Cám ơn em nha.” Khúc Nhiên mỉm cười nhận lấy: “Khiến em tốn tiền rồi.”
Ngay khi Tô Tái Tái định nói gì đó thì chợt nghe thấy tiếng đấm bốc từ bên cạnh vang lên, làm cho cô phải quay đầu nhìn sang đó.
“À, đó là Cổ Võ Quán nằm bên dưới tầng hầm đấy.” Khúc Nhiên thấy vậy, lập tức giải thích với Tô Tái Tái.
Dừng một chút, cô ấy lại bổ sung: “Cũng được một hai ngày nay rồi, chắc là có mấy sinh viên của Cổ Võ Viện đã quay về trường sớm hơn dự tính, họ đang luyện tập để chuẩn bị cho kỳ thi đánh giá đầu năm thì phải?”
“Kỳ thi đánh giá đầu năm ư?” Tô Tái Tái lặp lại lời của cô ấy.
“Ừm.” Khúc Nhiên gật đầu: “Em cứ coi như là... bài kiểm tra đầu năm đi.”
Bài kiểm tra đầu năm học á?!
Huyền Học Viện cũng có bài thi kiểm tra đầu năm gì đó sao?
Tô Tái Tái nghe xong, lập tức cảm thấy đau đầu: “Kiểm tra ư?”
“À, sinh viên năm nhất mới vào trường không cần tham gia đâu.” Khúc Nhiên nghe thế, cười giải thích: “Chỉ có sinh viên năm hai đến năm tư mới cần tham gia thôi. Đến lúc ấy, các em sẽ được trường sắp xếp cho ngồi xem đó.”
“Vậy thì tốt quá!” Tô Tái Tái thở phào nhẹ nhõm.
Mới nãy, cô đã tính đến việc mua vé đứng, chạy về núi ngay trong đêm.
Khúc Nhiên thấy dáng vẻ đó của Tô Tái Tái, không nhịn được mà bật cười, lên tiếng an ủi cô: “Đàn em à, em cứ yên tâm đi. Với năng lực của em thì kỳ thi đánh giá đầu năm kia hoàn toàn không đáng là gì đâu.”
Nói đến đây, Khúc Nhiên không khỏi than thở trong lòng.
Nếu Tô Tái Tái muốn thì chỉ cần bộc lộ một chút tài năng của mình thôi, đừng nói là giáo sư của Luyện Khí Viện, mà chắc có lẽ cả viện trưởng cũng phải đích thân ra mặt để giành người.
Thậm chí là những nguồn tài nguyên gì đó cũng đều sẽ dành cho em ấy hết, để em ấy có thể thoải mái lựa chọn cho mà coi.
Đáng tiếc...
Có lẽ người tài năng thường có lối suy nghĩ riêng của họ chăng?!