Khúc Nhiên nhún vai, dừng một lát rồi lại nhìn Tô Tái Tái một cái, ngượng ngùng cười nói tiếp: “Chị vốn đang lo cho thành tích trong kỳ thi của mình, nhưng cũng nhờ có đàn em mà giờ chị đã luyện chế Nhện Mặt Quỷ thành công, vậy nên không cần phải tham gia kỳ thi đánh giá đầu năm nữa rồi.”
“Nếu không có gì thay đổi thì hẳn là chị có thể thuận lợi lấy được học bổng đấy.” Nghĩ đến đây, Khúc Nhiên mừng rỡ, khuôn mặt lộ ra vẻ khao khát về một tương lai đẹp đẽ, vô cùng hưng phấn nói: “Ngoài học bổng trị giá hai trăm ngàn tệ ra, còn được tùy ý lựa chọn mười món vật liệu luyện khí trung cấp nữa, nghĩ thôi cũng thấy khoái rồi.”
“Không có gì đâu, em đưa cho chị có một hạt ngọc quỷ...” Tô Tái Tái thản nhiên trả lời, nói được nửa chừng thì như chợt nhận ra điều gì đó rồi im bặt.
Cô chớp chớp mắt, chậm rãi quay đầu nhìn Khúc Nhiên, bày ra vẻ “không nghe rõ.”
“... Chờ một chút. Đàn chị à, chị vừa nói... học bổng ư?”
“Đúng vậy, kỳ thi đánh giá đầu năm của bốn viện trong Huyền môn đều có giải thưởng hết đó.”
Khúc Nhiên nói cho Tô Tái Tái nghe một cách chi tiết hơn: “Cao nhất sẽ nhận được sáu trăm ngàn tệ và năm vật liệu thượng phẩm trong viện, tiếp theo là bốn trăm ngàn tệ và mười lăm món vật liệu trung cấp, cuối cùng thì chị vừa nói rồi đấy.”
Khúc Nhiên nói đến đây, lại vội vàng giải thích với Tô Tái Tái: “Đàn em nè, ý chị không phải là hạt ngọc quỷ mà em đưa cho chị không thể lấy được học bổng cao nhất, mà là vì mặc dù mỗi viện đều chuẩn bị ba giải thưởng, nhưng rất nhiều năm nay không có ai lấy được hai giải đầu cả. Đặc biệt là Phù Lục Viện, thậm chí là... đàn em ơi?”
Khúc Nhiên cứ vội vội vàng vàng giải thích, đến giờ mới nhận ra Tô Tái Tái vẫn còn đang sững sờ.
Có hơi ngạc nhiên.
“Học bổng…” Tô Tái Tái lẩm bẩm: “Cao nhất là sáu trăm nghìn tệ.”
“Đúng thế.” Khúc Nhiên gật đầu: “ Quan trọng không phải là tiền mà là năm món vật liệu thượng phẩm kia.”
Khúc Nhiên dừng lại một chút, vẻ mặt mong mỏi: “Không biết năm món đó là năm món gì nữa… Chị muốn thấy tận mắt ghê.”
Khúc Nhiên vẫn chưa nhận ra ngay lúc Tô Tái Tái nghe thấy cô ấy bảo “Không quan trọng” thì đã quay qua nhìn cô ấy với vẻ mặt sợ hãi.
“?”
Tiền không phải thứ quan trọng là kiểu gì thế? Tiền mới quan trọng chứ!
Còn năm món vật liệu thượng phẩm gì gì đó thì…
Không phải là do cô khinh thường Huyền Học viện mà chỉ cần nhìn “Vạn Thảo Tập” thiếu sót tùm lum kia thì Tô Tái Tái thật sự khinh thường vật liệu mà Huyền Học viện có thể đưa ra.
Đoán chừng chỉ là mấy thứ tạp nham, có khi còn không bằng hạt ngọc quỷ mà cô đưa cho Khúc Nhiên.
Thế nên tiền vẫn thơm hơn!
“Đàn chị, chị nói xem nếu em xin xét duyệt thì liệu Luyện Khí Viện có xác nhận cho em không?” Tô Tái Tái hừng hực lửa chiến nhìn về phía Khúc Nhiên, vẻ mặt thành khẩn: “Có tiền hay không, không quan trọng, quan trọng là vì em quá yêu việc học tập, có lòng tích cực muốn hướng tới phía trước!”
“...”
Chị không tin em đâu…
Khúc Nhiên nhìn Tô Tái Tái, nói thật là không tin lấy một từ.
Đúng lúc này, điện thoại của Tô Tái Tái đặt trong mũ áo hoodie rung lên.
Khúc Nhiên nhìn cô lấy điện thoại ra khỏi mũ, bấm nút nhận. Cô ấy tính hỏi gì đó rồi lại thôi.
Từ đầu cô ấy đã rất muốn hỏi một điều.
Tại sao lần nào Tô Tái Tái cũng thích ném điện thoại vào trong mũ hoodie thế, hơn nữa lần nào lấy điện thoại cũng trông nhẹ nhàng tự tại thế không biết.
Khúc Nhiên vừa nghĩ vừa trộm liếc mắt nhìn mũ áo hoodie của Tô Tái Tái.
Đột nhiên cô ấy thấy mũ áo hoodie kia có hơi thần bí.
Có khi nào… Nó giống như là túi thần kỳ của Doraemon không nhỉ?
Trong lúc Khúc Nhiên còn đang ngây thơ như trẻ nhỏ, thất thần chìm đắm trong suy nghĩ của bản thân thì Tô Tái Tái nhận cuộc gọi từ dãy số lạ kia.
“Alo?” Vừa mới nói, liền nhận ra đầu dây bên kia là ai thì cô lại nhíu mày.
[Tô Tái Tái! Hôm qua cô đi đâu thế hả?]
Giọng của Hứa Tần Nhã đanh lại: [Tôi đã nhắc cô ngay từ đầu là lên thủ đô thì phải biết an phận thủ thường, đừng có tìm thêm rắc rối cho Ngữ Dung nữa vậy mà cô dám… cô dám làm chuyện đó à! Đúng là làm hỏng nề nếp gia đình nhà họ Bạch! Tôi…]