Hứa Tần Nhã còn chưa nói hết thì đã bị Tô Tái Tái cắt ngang: “Bạch Ngữ Dung kể cho bà nghe hả?”
Cô mới nói thế đã làm cho Hứa Tần Nhã khựng lại, mãi mới nói cãi lại được: [Cô đừng có đánh trống lảng! Cô hỏi như thế thì chắc chắn chuyện là thật rồi. Cô làm tôi quá thất vọng…]
“Thần kinh.” Tô Tái Tái không sao hiểu được.
Cô chẳng thèm nghe Hứa Tần Nhã ở đầu dây bên kia nói xong thì đã ngắt điện thoại.
Cô đang tính cất điện thoại đi thì Hứa Tần Nhã lại gọi tới.
Tô Tái Tái rũ mắt, cô ngắt điện thoại rồi chặn số luôn. Giờ mới được thở.
Tô Tái Tái làm xong quay qua nhìn Khúc Nhiên thì thấy vẻ mặt cô ấy có vẻ hơi lo lắng.
Thế là cô cười hiền nghiêng đầu nói với Khúc Nhiên: “Lừa em làm thẻ tín dụng ấy mà, không cần để tâm đâu.”
“Ừm, chắc thế…” Khúc Nhiên cười ngượng.
Ban nãy lúc Tô Tái Tái rũ mắt cúp điện thoại trong nháy mắt làm cho Khúc Nhiên thấy cô ấy không phải cúp điện thoại mà giống như rút dao chặt đầu kẻ địch xong tiêu sái mà thu đao vào vỏ.
“Đúng thế.” Tô Tái Tái gật đầu, nói đùa nửa thật nửa giả với Khúc Nhiên: “Dám lừa tiền của em, đúng là tức đến mức quỷ cũng không buông tha cho người đó.”
Không sai! Tô Tái Tái nuôi chúng nó cực mệt!
Người giấy nhỏ trốn trong mũ áo hoodie cũng gật đầu đồng tình.
Bên kia, Hứa Tần Nhã trừng mắt nhìn điện thoại của mình, vẻ mặt không sao tin được.
Cho tới khi nhận ra Tô Tái Tái lại dám ngắt điện thoại của mình tận hai lần thì thôi đi lại còn dám chặn số bà ta?
Đúng là không có gia giáo.
Hứa Tần Nhã tức điên lên, toàn thân quanh quẩn khí đen, nhẹ nhàng bay tới tận nóc nhà mà bùa đen vẫn cứ bất động.
Trên nóc nhà đã tích lũy cả đống khí đen, ngưng tụ ở đó không tiêu tan, giống như là đống mạng nhện, rậm rạp làm cho người ta nhìn mà sợ hãi.
Hứa Tần Nhã không hề biết trong lúc bà ta đang giận dỗi siết điện thoại ở trong phòng một mình thì có một thứ gì đó nhẹ nhàng đi vào không một tiếng động.
Đó là một con quỷ mắt không có đồng tử, chỉ có lòng trắng, lạnh lùng nhìn những gì đang xảy ra.
Hứa Tần Nhã đang tức giận tự nhiên thấy rét run, cảm giác sợ hãi không biết từ đâu ra làm bà ta đột nhiên quay đầu nhìn về đằng sau.
Nhưng ngoại trừ bà ta ra thì trong phòng cũng chẳng còn ai khác.
…Chắc là bị Tô Tái Tái làm tức điên lên thôi ấy mà.
Hứa Tần Nhã tự tìm cho mình một lý do chính đáng.
Nhưng lý do này lại làm cho bà ta càng nghĩ càng thấy tức, thế là bà ta gọi điện thoại cho chồng mình là Bạch Văn Liên.
Điện thoại vừa được thông thì Hứa Tần Nhã đã nổi điên đổ hết lên đầu Bạch Văn Liên: “Bạch Văn Liên! Dù công việc của anh có bận đến mức nào thì cũng phải chừa thời gian gọi điện thoại cho nó chứ. Em bận chăm sóc cho Ngữ Dung nên đã không có thời gian rồi, không có rãnh để đi quản lý ba cái chuyện hư hỏng của nó đâu nhé.”
Bạch Văn Liên không hiểu cái gì cả.
Cũng may là lúc Hứa Tần Nhã vừa mới mở miệng la mắng thì Bạch Văn Liên đã nhanh chóng che loa điện thoại lại.
Bạch Văn Liên đứng dậy, nhìn người đang ngồi ở trước mặt mình, cười một cái rồi nói: “Xin lỗi.” sau đó mới cầm điện thoại đi ra ngoài nghe.
Sau khi Bạch Văn Liên rón rén đi ra ngoài cửa phòng khách thì mới tức giận nói: “Em cũng biết anh đang rất bận mà còn gọi cho anh lúc này nữa hả? Em có biết anh phải vất vả lắm mới hẹn gặp được người của nhà họ Chung không hả?”
Ông ta dừng lại một chút rồi nói: “Con bé ở thủ đô làm cái gì thì kệ nó đi, em quan tâm làm gì? Chỉ cần Ngữ Dung không có việc gì là được rồi.”
[Chẳng lẽ em muốn thế à?] Hứa Tần Nhã tức giận la ngược lại: [Vấn đề là những gì nó đang làm rất có thể sẽ ảnh hưởng đến Ngữ Dung! Không thì em gọi điện thoại cho nó làm gì chứ?]
Giọng nói của Hứa Tần Nhã tỏ ra vẻ khinh thường, vừa nói tới đó thì bà ta càng tức giận hơn: [Nó không những cúp ngang điện thoại của em mà còn chặn số em luôn. Đúng là đồ mất dạy.]