“Được rồi, được rồi.” Bạch Văn Liên nhíu mày, không nhịn được mà cắt lời Hứa Tần Nhã, ông ta nhỏ giọng nói với bà ta: “Hay là em đi tìm mẹ đi, nói với bà ấy như đang tâm sự bình thường là được, chuyện của Tiểu Tái cứ để cho bà ấy giải quyết, như vậy không phải tốt hơn sao?”
Bạch Văn Liên hơi dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Em cần gì phải đóng vai kẻ ác cơ chứ. Với lại có phải là lâu rồi em không đến thăm mẹ rồi đúng không?”
Câu này của Bạch Văn Liên khiến cho Hứa Tần Nhã cứng họng, bà ta chột dạ nói: [Tại gần đây em bận mấy việc của Ngữ Dung chứ bộ, anh cũng biết căn nhà mẹ cho Ngữ Dung rồi đó, mặc dù có đầy đủ nội thất nhưng mà vẫn có vài thứ kém chất lượng, em phải tranh thủ làm xong trước khi con bé vào học.]
“Em đó…” Bạch Văn Liên nghe xong thì lắc nhẹ đầu: “Mặc dù anh cũng không trông chờ gì về việc em sẽ xử lý công bằng, nhưng ít ra em cũng phải làm dáng một chút chứ. Nhỡ đâu chuyện này bị người nhà họ Trình biết được rồi họ nghĩ sao về nhà mình hả?”
Hứa Tần Nhã không phục, nhưng bà ta cũng hiểu ý của Bạch Văn Liên là gì.
Thế nên bà ta chỉ hầm hừ một tiếng chứ không nói gì thêm.
Bạch Văn Liên thấy thế thì cũng biết Hứa Tần Nhã nghĩ gì, nghĩ tới mình còn có việc nên vội vàng nói tiếp: “Được rồi, được rồi, tóm lại là em xem rồi làm đi. Bây giờ cả Tiểu Tái và Ngữ Dung đều đang ở thủ đô, có vài việc dù em không thể giải quyết được thì ít nhất cũng có thể gọi điện thoại nói cho rõ ràng.”
“Nếu thế thì có khi Tiểu Tái còn có thể nghe được vài lời, sẽ biết điều mà không làm ảnh hưởng tới Ngữ Dung. Tóm lại là, em cứ tự nghĩ đi nhé. Còn lại chờ anh về thì mình sẽ nói chuyện rõ ràng hơn, anh cúp máy trước đây.”
Bạch Văn Liên không chờ Hứa Tần Nhã trả lời mà đã vội vàng cúp máy.
Vừa vào cửa thì đã nhìn về phía người ngồi bên trong cười xin lỗi: “Xin lỗi, xin lỗi, giám đốc Chung, thật là ngại quá, vừa rồi ở nhà có chút chuyện gấp nên đã phải để anh đợi lâu.”
“Không sao.” Chung Trần Thuận ngồi gác chéo chân nói, anh ta đặt tách cà phê xuống bàn rồi nhìn Bạch Văn Liên nói với giọng điệu ngạo mạn: “Giờ thì nói đi, ông có mối làm ăn gì tốt muốn hợp tác cùng với nhà họ Chung chúng tôi?”
Thái độ tỏ ra mình là bề trên khiến cho nụ cười trên mặt Bạch Văn Liên cứng ngắc.
Nhưng Bạch Văn Liên nhanh chóng nghĩ tới dù gì thì người này cũng là họ hàng gần với nhà họ Chung, hiện được cử về làm giám đốc chi nhánh ở thành phố C, ông ta lại tiếp tục cười nói: “Đương nhiên là một cuộc làm ăn tốt cho anh đây rồi.”
Hai chữ “Anh đây” được nhấn mạnh khiến cho Chung Trần Thuận vừa nghe là hiểu được ngay, anh ta “Ồ!” một tiếng.
Lúc Chung Trần Thuận còn ở thủ đô, đã lỡ gây họa cho nên mới bị ‘đày’ về thành phố C nghèo nàn này, đang chán muốn chết thì lúc này Bạch Văn Liên lại tới tìm anh ta.
Bây giờ lại còn nói là có mối làm ăn ngon, Chung Trần Thuận lập tức cảm thấy rất hứng thú, vẻ cao ngạo trên khuôn mặt cũng rút bớt lại, làm ra vẻ một người có địa vị cao đang nhường cho người có địa vị thấp như Bạch Văn Liên một cơ hội.
“Mời tổng giám đốc Bạch nói.” Anh ta đưa tay lên, làm động tác ‘mời’.
Bạch Văn Liên thấy thế thì nhanh chóng nói chuyện với Chung Trần Thuận.
Mà bên kia, Hứa Tần Nhã lại bị cúp máy trước một lần nữa, tức đến mức ném mạnh điện thoại lên giường, bà ta tức giận đứng chống nạnh thở hổn hển.
Nhưng chờ tới khi bà ta tỉnh táo lại thì biết lời của Bạch Văn Liên nói không sai tí nào.
Hứa Tần Nhã nhặt điện thoại lên, nắm chặt trong tay một lúc, cuối cùng hừ nhẹ một tiếng rồi quay người đi ra ngoài, tính toán đi thăm mẹ chồng.
Còn về Tô Tái Tái thì…
Nếu như nó đã chặn số mình rồi thì gọi cái gì nữa mà gọi chứ.
-----
Sau khi Tô Tái Tái cúp điện thoại, vừa định hỏi Khúc Nhiên kỹ hơn một chút nữa, xem thử đã từng có ai có thể nắm được cả bốn học bổng cao nhất của cả bốn Viện chưa.