Nhưng Tô Tái Tái còn chưa kịp mở miệng hỏi thì Khúc Nhiên đã nhận được điện thoại của chị Hà, bảo cô ấy mau chóng chạy tới tổ chương trình ngay.
Khúc Nhiên nghe xong thì không thể làm gì khác hơn ngoài việc tạm biệt Tô Tái Tái rồi vội vã xách đồ ăn sáng chạy đi ra ngoài.
Tô Tái Tái nhìn bóng lưng hối hả của Khúc Nhiên thì không khỏi thở dài một tiếng rồi từ từ lắc đầu: “Ôi chao, ai cũng đều là những người làm công ăn lương đáng thương hết á.”
Trong giọng điệu còn mang theo cảm xúc “cảm thông cho nhau”.
Cô lắc đầu, nhưng ngay lúc chuẩn bị trở về ký túc xá thì lại đột nhiên nhận được điện thoại.
Thì ra là kiện hàng mà Tô Hồng Bảo gửi đã tới nơi rồi.
Tô Tái Tái trả lời điện thoại xong thì xoay người đi về phía cổng trường.
Cô mới rời khỏi không bao lâu thì có một thanh niên đi ra từ trong cửa hông của Cổ Võ Quán.
Cậu ấy vốn đang định về ký túc xá, nhưng mới đi được vài bước thì như có cảm giác gì mà dừng chân, sau đó nhìn về phía Tô Tái Tái.
Trong lúc cậu ấy khẽ nhíu mày thì Trình Ngạn Xương đã đuổi tới, trên tay còn cầm đồ uống mới mua được từ máy bán hàng.
Anh ta cũng nhìn theo tầm mắt của Tiền Nguyên Nguyên, khi thấy không có gì đặc biệt thì lại quay đầu nhìn cậu ấy rồi mỉm cười giơ đồ uống lên.
Anh ta ân cần mở miệng: “Đàn anh Tiền à.”
Tiền Nguyên Nguyên thu lại ánh nhìn, cậu ấy thờ ơ liếc đồ uống mà Trình Ngạn Xương đưa cho mình, mặt mũi lạnh tanh không hề có ý định nhận lấy.
Nhưng bộ dáng lạnh lùng này của cậu ấy lại không hề khiến Trình Ngạn Xương nhụt chí, anh ta tiếp tục cười giải thích: “Hai ngày này em may mắn được thấy đàn anh luyện tập cho nên đã học hỏi được rất nhiều. Em biết đàn anh Tiền không thiếu cái gì, cho nên chỉ đành... mời anh uống nước ạ.”
Tiền Nguyên Nguyên không buồn đếm xỉa gì tới Trình Ngạn Xương, cậu ấy dời ánh mắt khỏi đồ uống, sau đó lại nhìn thoáng về phía Tô Tái Tái lần nữa rồi cũng xoay lưng đi mất.
Để lại Trình Ngạn Xương xấu hổ đứng chết trân tại chỗ.
Kỳ quái.
Tiền Nguyên Nguyên lạnh mặt nhíu mày lại.
Rõ ràng không hề nhìn thấy gì nhưng vì sao ban nãy cậu ấy lại có chút sợ hãi thế nhỉ?
Cảm giác quen thuộc này...
Tiền Nguyên Nguyên chợt nhớ tới chuyện lúc còn nhỏ, gương mặt cười tủm tỉm của một cô bé đột nhiên hiện ra trong đầu làm tay chân cậu ấy xuất hiện cảm giác đau nhức, sống lưng cũng có cảm giác rờn rợn.
Chậc…
Học sinh giỏi năm tư của Cổ Võ Viện - người đã bị đánh tới mức bị sang chấn tâm lý - Tiền Nguyên Nguyên, thầm tắc lưỡi.
------
“Anh Ngạn ơi.”
Trình Ngạn Xương nghe thấy giọng nói này thì lập tức che giấu sự xấu hổ trên mặt, sau đó buông tay quay đầu nhìn về bên đó.
Thấy người tới là Bạch Ngữ Dung, anh ta đứng yên tại chỗ chờ cô ta chậm rãi đến gần rồi hỏi: “Ngữ Dung hả em? Sao em lại đến đây?”
Bạch Ngữ Dung thân mật ôm cánh tay của Trình Ngạn Xương, cô ta lắc đầu rồi cười ngọt ngào với anh ta: “Em định đi thư viện đọc sách, sau đó trùng hợp thấy anh ở đây.”
Cô ta dừng một chút rồi nhìn về phía Tiền Nguyên Nguyên ban nãy, dùng giọng nói tò mò hỏi: “Anh Ngạn, người kia là ai thế ạ?”
“À, đó là Tiền Nguyên Nguyên - sinh viên năm tư của học viện bên anh.”
Lúc nhắc đến cậu ấy, trên mặt Trình Ngạn Xương không nhịn được xuất hiện biểu cảm kính trọng và ngưỡng mộ, đó là sự tôn sùng với kẻ mạnh: “Anh ta đã giành được học bổng của Cổ Võ Viện ba năm liền rồi đó, thật sự rất giỏi.”
Anh ta dừng một chút rồi lại nói: “Sau này anh ta nhất định có thể vào Lục Bộ, hơn nữa còn là cấp bậc phó đội trưởng cơ.”
“Giỏi như vậy sao ạ?!” Bạch Ngữ Dung nghe xong thì hơi tắc lưỡi, cô ta lại nhìn về hướng mà Tiền Nguyên Nguyên rời đi, đáng tiếc lúc này đã không còn nhìn thấy bóng lưng của anh ấy, điều này làm cô ta khá thất vọng.
Bạch Ngữ Dung quay đầu nhìn về phía Trình Ngạn Xương, nói: “Anh Ngạn ơi, sau này mà có cơ hội thì anh giới thiệu anh ta cho em làm quen được không?”
Trình Ngạn Xương nghe xong thì lắc đầu cười khổ: “Anh ta kiêu ngạo lắm, bình thường còn không thèm để ý tới giáo sư trong viện nữa thì huống chi là đàn em khóa dưới như chúng ta.”