Thú vị nhất là hai tổ chương trình A và B đã từng quay cùng nhau hai chương trình. Từ đợt đó Mã Tú đã thích Khúc Nhiên rồi nên thi thoảng cũng có giao lưu trên mạng với cô ấy vài lần.
Còn vị khách còn lại trong tổ chương trình thì…
Ngại quá, các người là ai thế?
Cho nên khi mới thấy Khúc Nhiên ở đây, Mã Tú đã vẫy tay thu hút sự chú ý của cô ấy, trong vui vẻ lắm.
Khúc Nhiên cũng bị lây vui, vẫy tay chào lại Mã Tú.
Thật ra Thịnh Điền ngồi cạnh Mã Tú nãy giờ vẫn cắm mặt nhìn ipad, thoáng thấy động tác của Mã Tú thì cũng giương mắt lên nhìn về phía Khúc Nhiên.
Nhìn rồi lại cúi đầu.
Rõ ràng chẳng có động tác gì dư thừa nhưng lại có thể làm người khác cảm nhận được vẻ khinh thường.
Tất nhiên Mã Tú cũng nhận thấy.
Bác ấy liếc mắt nhìn Thịnh Điền một cái rồi quay sang nhìn Khúc Nhiên, mở to mắt vẻ mặt “Kệ thằng cha đó đi”, tay thì vội vẫy Khúc Nhiên như muốn nói “Mau ngồi xuống đây”.
Khúc Nhiên gật đầu.
Miêu Đại Yên trông thấy hết, chờ hai người giao lưu với nhau xong mới thò qua cười nói với Khúc Nhiên: “Chị Mã có vẻ thích cô lắm đấy.”
Khúc Nhiên nghe thấy Miêu Đại Yên nói thế thì cười, quay đầu nhỏ giọng nói với chú ấy: “Thế cuối cùng thì nay mình tới sớm làm gì thế ạ?”
Cô ấy ngừng chút, quan sát xung quanh, xác định không thấy hai vị khách còn lại của bên tổ chương trình B đâu thì mới nói tiếp: “Hình như bên tổ B thiếu người đúng không ạ?”
“Thì mở họp vì chuyện này mà. Tuyên bố chuyện lớn luôn.” Miêu Đại Yên nhắc tới đây thì mới kể cho Khúc Nhiên nghe.
Hóa ra ngoại trừ Phương Hiểu Tuyết xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì hai người bên tổ chương trình B cũng xảy ra chút chuyện.
Một người thì lái xe không cẩn thận gây nên tai nạn xe cộ. Tuy không nặng lắm nhưng trong vòng một tháng không tiện đi lại nên không thể tham gia chương trình được.
Còn người kia thì bất ngờ có nhiệm vụ quan trọng, bay ra nước ngoài rồi đến giờ vẫn chưa về nên cũng vắng họp luôn.
Khúc Nhiên bừng tỉnh đại ngộ, nghĩ một lát rồi nói: “Thế mọi người tính gộp hai tổ chương trình A và tổ chương trình B vào quay chung hả anh?”
Tình huống này trước nay cũng từng xảy ra rồi, nhưng mà số lượng khách mời không bị thiếu hụt nhiều như lần này.
Miêu Đại Yên lắc đầu nói: “Không biết nữa, tôi nghe thấy A Quần bảo lần này thay đổi lớn lắm nhưng cụ thể là lớn thế nào thì anh ta cũng không rõ.”
Chú ấy ngừng lại một chút rồi bổ sung: “Trước đó, sau khi đi Thanh Sơn về anh ta ốm một chập đến tận chiều hôm qua mới đi làm lại. Lúc đó, anh ta cầm con rối lên xe thay Phương Hiểu Tuyết.”
Câu này coi như giải thích.
Khúc Nhiên nghe cái là hiểu, gật đầu nói: “Vận khí của anh ta cũng không tệ.”
“Đúng thế.” Miêu Đại Yên gật đầu phụ họa.
Có thể người bên ngoài không biết tình trạng thực tế của Phương Hiểu Tuyết ra sao chứ bọn họ thì biết rõ.
Nghe nói Phương Hiểu Tuyết quay truyền hình trực tiếp xong bị thương ngoài ý muốn nên được đưa vào bệnh viện. Lạ là con rối búp bê mà cô hay mang theo bên cạnh lại không thấy đâu.
Thậm chí có phóng viên báo lá cải bảo là bọn họ đã thử hỏi người quản lý của Phương Hiểu Tuyết về chuyện này, vừa nghe thấy chuyện này thì sắc mặt chị ta tối sầm lại, không nói gì mà vội vã rời đi.
Nói mà úp úp mở mở, cũng không biết nói bừa để chạy KPI hay nói thật.
Nhưng đám người Khúc Nhiên thì biết rõ.
Đúng là con rối búp bê đã biến mất.
Tối hôm đó ngoại trừ Phương Hiểu Tuyết ra thì chỉ có A Quần là người chạm vào con rối búp bê, thế mà chỉ ốm có một chặp chứ không có việc gì thì chả phải là vận khí tốt hay sao.
“À, còn nữa… tối hôm đó cô cũng chạm vào con rối búp bê kia.” Miêu Đại Yên hậu tri hậy giác nhớ ra, nhìn về phía Khúc Nhiên.
Chú ấy nhớ rõ có nhìn thấy Khúc Nhiên cẩn thận đặt con búp bê qua một bên.
Nhưng nói xong thì chú ấy nhớ tới Tô Tái Tái, như thể tìm ra được nguyên nhân tại sao Khúc Nhiên lại không bị làm sao. Chú ấy gật đầu, vẻ mặt hâm mộ: “Tiểu Tái đúng là siêu đỉnh trong siêu đỉnh.”