Khúc Nhiên yên lặng gật đầu, cảm giác đồng cảm sâu sắc.
Bất chợt, Khúc Nhiên nhớ tới ngày hôm đó trước cửa phòng mình đột nhiên xuất hiện một cành hoa, cùng với… tiếng ‘cảm ơn’ mà lúc đó cô ấy còn tưởng là mình nghe nhầm, cô ấy bỗng nhận ra điều gì đó.
“Sao thế?” Miêu Đại Yên thấy Khúc Nhiên đột nhiên im lặng suy nghĩ gì thì hỏi thăm một tiếng.
“… Không có gì.” Khúc Nhiên khẽ lắc đầu một cái, sau đó cô ấy dừng lại rồi nhỏ giọng nói: “Hình như… tôi biết con rối búp bê đó ở đâu.”
“Hả?” Miêu Đại Yên giật mình, lúc chú ấy đang định hỏi thêm thì Vệ Cát nãy giờ đang cúi đầu chơi game ngẩng đầu lên nhìn về phía cửa ra vào, vừa tắt điện thoại vừa khẽ dùng cùi chỏ đụng vào Miêu Đại Yên một cái rồi nói: “Ông chủ lớn tới rồi.”
Miêu Đại Yên nghe thế thì cùng với Khúc Nhiên quay đầu nhìn về phía cửa ra vào.
Thì thấy hai đạo diện cho hai tổ A và B đang đi song song nhau và đi phía sau lưng ông chủ lớn, cả đám người nối đuôi nhau cùng đi vào.
“Nếu mọi người đều đã có mặt đầy đủ thì tôi cũng nói ngắn gọn thôi nhé.” Giám đốc sản xuất đứng ở chính giữa, tay chống lên mặt bàn, nhìn xung quanh người trong phòng họp một lượt rồi bảo trợ lý mở máy chiếu lên, chờ đến khi trên màn hình xuất hiện nội dung trình chiếu thì mới mở miệng cười nói: “Đây chính là nội dung phần mới tiếp theo của chúng ta.”
“Cái này… Sẽ có người đồng ý tham gia sao?”
Mọi người vừa nhìn thấy rõ nội dung trên màn hình trình chiếu thì có người liền hỏi, người ngồi bên cạnh thì lắc lắc đầu không nói gì, tỏ vẻ mình cũng không biết.
Mà sau khi Miêu Đại Yên nhìn rõ nội dung trên đó thì cũng không nhịn được mà nhỏ giọng thầm thì với Khúc Nhiên và Vệ Cát: “Tôi thì không lo lắng chuyện có người tham gia hay không, nhưng mà… cái này có phải chơi hơi lớn rồi không?”
Khúc Nhiên và Vệ Cát nhìn nội dung kế hoạch mới của Huyền Linh sư thì đều yên lặng gật gật đầu.
Lúc trước là bọn họ tự mình đi thám hiểm, bây giờ lại thêm vào phần mang theo người bình thường cùng nhau đi thám hiểm.
Không những thế… còn muốn dựa vào đó để bình chọn ra một người khách quý tham gia cố định nữa.
Lần này… hình như chơi hơi bị lớn đó nha.
“Tóm lại là, tập tiếp theo sẽ có một cơ cấu mới hoàn toàn.” Giám đốc sản xuất nhìn mọi người ở trong phòng họp, dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Tất nhiên là những các anh chị thành viên cố định đang ngồi ở đây đều có một tấm phiếu đề cử, nếu như các mọi người muốn đề cử ai thì người đó không cần phải tham gia tuyển chọn vòng loại mà có thể trực tiếp nhảy tới vòng tuyển chọn thứ hai.”
“Nếu như mọi người muốn đề cử ai đó thì nhớ báo cho bọn tôi biết nhé.”
Giám đốc sản xuất vừa mới nói dứt câu thì Khúc Nhiên đã lập tức nhìn về phía Miêu Đại Yên và Vệ Cát.
Vừa nghiêng đầu thì phát hiện hai người họ cũng đang nhìn về phía cô ấy, ánh mắt của ba người chạm vào nhau thì cả ba đều hiểu hai người còn lại cũng có suy nghĩ giống mình, tất cả đều đang nghĩ về một người.
-- Tô Tái Tái.
“… Hắt xì!”
Tô Tái Tái vừa mới bóp nát một viên hạt ngọc quỷ, rắc vào trong chậu cây làm phân bón thì đột nhiên hắt xì hơi một cái.
“… Ai đang nghĩ tới mình vậy ta.” Tô Tái Tái xoa xoa mũi tự hỏi, nghĩ một chút rồi gật đầu tự nói: “Chắc là ngỗng con đang mắng mình rồi.”
Tô Tái Tái tính thời gian thì chắc giờ này quyển sách hẳn là đã tới chỗ sư điệt nhỏ nhà mình rồi nhỉ.
Không biết lúc thẳng bé mở ra nhìn thấy nội dung ở bên trong sẽ có vẻ mặt như thế nào nhỉ?
Tô Tái Tái nghiêng đầu nghĩ nghĩ, cảm giác giờ mình có thể gọi điện thoại video cho Tô Hồng Bảo được rồi đấy.
Để biểu hiện tình yêu và sự quan tâm đối với sư điệt nhỏ của mình.
Có điều Tô Tái Tái còn chưa kịp gọi điện thoại cho Tô Hồng Bảo thì đã nhận được một tin nhắn wechat từ Bách Trúc.
[Này, Tiểu Tái, cháu đã xem tin trên news feed của chú chưa đấy?] đạo diễn nổi tiếng Bách đau khổ chờ đợi một ngày vẫn không thấy được một cái nhấn like từ Tô Tái Tái, rốt cuộc đã không nhịn nổi mà chạy đi nhắn tin trước cho cô.