Hãy mau vào xem sự nổi tiếng của anh ấy đi, có thấy hình anh ấy chụp cùng với rất nhiều người nổi tiếng không hả?
Phải khó khăn lắm anh ấy mới tìm ra được một bức ảnh tập trung được nhiều người nổi tiếng chụp cùng mình như thế đấy.
Đạo diễn Bách cảm thấy mình cần phải cho Tô Tái Tái biết được ‘thực lực’ của anh ấy tầm cỡ như thế nào.
Nhưng Bách Trúc có thể không nghĩ tới việc khi anh ấy làm như thế thì đã khiến cho rất nhiều người hiểu lầm, mọi người đều tưởng rằng nhân vật chính trong tác phẩm đầu tiên chuyển thể loại tiếp theo của anh ấy sẽ là một trong những người ở trong đây.
Thậm chí còn có người đã lén chụp ảnh màn hình news feed của Bách Trúc lại rồi đăng lên weibo. Làm cho người hâm mộ của mỗi nghệ sĩ đều tưởng rằng đạo diễn Bách muốn cho người hâm mộ bình chọn diễn viên cho mình.
Không sao hết. Mặc dù đạo diễn Bách không nói rõ nhưng mà chúng ta có thể tự mình đứng ra làm nhé.
Đạo diễn Bách, anh cứ yên tâm. Chúng tôi nhất định sẽ chuẩn bị xong tất cả mọi thứ trước khi anh đăng tin thông báo yêu cầu của mình.
Sau đó.
Dưới tình huống mà ngay cả Bách Trúc còn không hề biết gì cả, anh ấy chỉ muốn cho Tô Tái Tái nhìn mình với một cặp mắt khác xưa mà thôi, thì “Cuộc bình chọn diễn viên cho tác phẩm mới của đạo diễn Bách” ở trên weibo đã được bắt đầu một cách sôi động như thế.
Mà Bách Trúc lúc này thì còn đang nhìn chằm chằm vào điện thoại di động, chờ đợi nút like của Tô Tái Tái.
Khoảng chừng vài phút sau, Tô Tái Tái chỉ nhắn tới một tin: O(∩_∩)O
Bách Trúc không kịp chờ đợi mà nhanh chóng mở news feed của mình ra, chỉ thấy Tô Tái Tái nhấn nút like cho duy nhất một bài đầu tiên trong trang của mình.
“…”
Gì vậy trời, chỉ có nhiêu đó thôi hả?
Đạo diễn nổi tiếng Bách cầm điện thoại trên tay muốn tự kỷ luôn rồi.
Chẳng lẽ... chẳng lẽ mình đã hết thời và không còn “hot” nữa rồi sao?
Không thể nào...
Bách Trúc đờ đẫn nhìn Weibo, qua một đêm, tuy mình đã bị rớt mấy hạng nhưng vẫn còn nằm trong top năm kia mà.
Lúc Bách Tùng đỡ ông cụ Bách xuống lầu, đập vào mắt là bộ dáng đầy cay đắng và tủi hờn của anh ấy.
Ông cụ Bách vờ ho nhẹ một tiếng để thu hút sự chú ý của con trai út của mình, chờ anh ấy gọi một tiếng “ba” xong, ông cụ tức giận nói “Đừng có gọi ba là ba, ba còn nhớ rõ chuyện con bẻ chậu tùng của ba đấy!”
Ông cụ Bách: Tôi giận siêu dai!
Bách Trúc nghe xong cũng cạn lời luôn, anh ấy tiện tay vứt điện thoại lên sô pha rồi đứng dậy giơ tay ra, định bụng giúp anh cả đỡ ba mình đến sô pha ngồi xuống, đương nhiên ngoài miệng thì anh ấy vẫn tỏ vẻ không phục: “Con chim béo kia không chỉ nhảy nhót trên chậu tùng mà còn làm ổ trên đó kìa, sao ba không nói nó đi?”
Anh ấy vừa dứt câu, không chỉ ông cụ Bách mà ngay cả Bách Tùng cũng quay qua nhìn anh ấy với biểu cảm kỳ lạ.
Bách Trúc bị nhìn dữ quá thì không nhịn được sờ lên mặt mình, sau khi xác nhận không có chỗ nào không ổn thì mới mở miệng hỏi: “Sao thế ạ?”
“Sao trăng gì?” Ông cụ Bách nói xong thì dùng ánh mắt ghét bỏ liếc anh ấy một cái: “Con còn không biết xấu hổ mà tự so sánh mình với Chíp Chíp hả? Ít ra thì nó đáng yêu, còn con, con có gì?”
“Con...” Bách Trúc cứng họng, càng đau lòng hơn là anh cả của anh ấy đứng một bên cũng yên lặng gật đầu, xem ra là cũng đồng ý với lời mà ông cụ nói.
“Anh cả, anh...”
Lòng Bách Trúc đau như cắt, anh ấy cảm thấy vị trí trong gia đình vốn đã thấp tè của mình hình như lại sắp thấp hơn nữa rồi.
“Anh cái gì mà anh.” Ông cụ Bách tức giận nói.
Đúng lúc Bách Trúc còn định nói thêm cái gì thì con chim béo vừa bị nói là béo ban nãy lập tức phi thân thể béo mập và cặp cánh nhỏ xíu không hợp với thân thể của mình từ trên lầu hai xuống dưới.
Sau đó tức giận lao thẳng về phía Bách Trúc.
Nó nghe thấy cả rồi nhé, nó không có béo! Nó chỉ bông xù thôi, mập lông đó hiểu không!
Con chim béo bổ nhào lên đầu của Bách Trúc sau đó bới tung lên.