Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi ( Dịch Full )

Chương 249

Unknown Chương 249

Lúc này cô đang ngồi dựa vào lan can trong đình hóng gió, một chân hơi cong lên, tay chậm rãi lật xem hai quyển sách kia, nhìn kỹ mới thấy thì ra cô đã xem được hơn phân nửa.

Bạch Ngữ Dung giật mình, vội hô to một tiếng “Tô Tái Tái”, sau đó vừa chạy về phía cô vừa kêu réo um sùm: “Đó là đồ của tôi! Cô đừng động vào nó!”

“Hửm?” Tô Tái Tái đang chuẩn bị lật sang trang mới, cô nghe thế thì xoay đầu lại, tay cũng theo đà xé rách hơn phân nửa trang giấy.

Cô nghiêng đầu nhìn về phía Bạch Ngữ Dung, vô tội chớp hai mắt: “Cô nói gì cơ?”

Quyển sách kia đã ố vàng từ lâu, cho nên trang sách rất giòn, chỉ cần động tác lật sách hơi mạnh cũng đủ để làm tờ giấy nát vụn, huống chi Tô Tái Tái còn cầm nó một cách thô bạo như thế.

Bởi vậy lập tức có vài mẩu giấy vụn rơi vào trong hồ.

Bạch Ngữ Dung sợ điếng người, lập tức đứng yên tại chỗ không dám tùy ý tới gần nữa.

Cô ta hoảng sợ nhìn trang sách đang phất phơ trong gió kia, không dám tin nói: “Cô… cô đang làm cái gì vậy hả?!”

“À.” Tô Tái Tái nhìn theo tầm mắt của cô ta, cuối cùng dừng lại trên tay mình, lúc này cô mới hiểu ra, thế là thở dài lắc đầu với Bạch Ngữ Dung: “Ai bảo tự nhiên cô to tiếng như vậy làm chi, hại tôi lỡ tay làm rách trang sách luôn rồi nè.”

“Cô!” Bạch Ngữ Dung tức muốn nổ phổi, nhưng vừa tính mở miệng chửi thì lại thấy Tô Tái Tái chuẩn bị xé tiếp, thế là hoảng sợ giơ tay ngăn lại: “Đừng mà! Đừng có xé!”

Bạch Ngữ Dung dừng một chút rồi lại nhìn về phía Tô Tái Tái, tuy trong lòng đã giận điên lên nhưng cô ta chỉ có thể vờ như là đang suy nghĩ thay cho cô: “Tiểu Tái à! Đây là di vật của ông hai đó, là thứ mà ông ấy cực khổ tìm được và lưu giữ, nếu cô tự ý làm hỏng nó, một khi mà bị ba, mẹ và bà nội biết thì bọn họ sẽ nghĩ về cô như thế nào đây?!”

“Ồ.” Tô Tái Tái nhìn Bạch Ngữ Dung rồi gật đầu, sau đó tiếp tục xé thêm hai trang nữa rồi giơ về phía hồ nước, dưới ánh mắt trợn trừng của Bạch Ngữ Dung, cô ung dung nói: “Cô uy hiếp tôi đấy à?”

“Cô!” Bạch Ngữ Dung giận đến mức phát run, đúng lúc này cô ta lại thấy Tô Tái Tái dùng hai ngón tay nhéo một góc của một quyển sách khác rồi tiếp tục đưa nó ra ngoài phạm vi của đình hóng gió.

Tô Tái Tái cười hì hì nhìn cô ta, tuy chưa hề nói gì nhưng ý tứ đã rất rõ ràng, đó là chỉ cần Bạch Ngữ Dung nói câu nào làm cô phật lòng thì cô sẽ vứt nguyên quyển sách đó vào trong hồ ngay.

Bạch Ngữ Dung thấy thế thì vội vàng cắn môi dưới, lực cắn mạnh tới mức khiến bờ môi rỉ máu.

Từ nhỏ đến lớn, chưa bao giờ mà cô ta cảm thấy nhục nhã như thế này!

“Rốt cuộc cô muốn cái gì?!” Bạch Ngữ Dung siết chặt nắm tay rồi trừng mắt hỏi Tô Tái Tái.

“Tôi chỉ muốn xé nát hai quyển sách này thôi mà.” Tô Tái Tái nghiêm túc trả lời Bạch Ngữ Dung.

“Cô!” Bạch Ngữ Dung khó thở, sau khi cố gắng đè nén cơn giận trong lồng ngực, cô ta lại tiếp tục kỳ kèo với cô: “Tiểu Tái à, có lẽ hai quyển sách này vô dụng với cô nhưng nó lại rất có ích đối với tôi! Thiên phú là thứ bẩm sinh mà, cô không thể vì ghen ghét mà hủy hoại cơ hội học tập của người khác được!”

Hả?

Tô Tái Tái khó hiểu, thậm chí còn nghiêng đầu ngoáy ngoáy lỗ tai, sau khi ngừng một lát, cô mới cười gượng hỏi lại cô ta: “Cô có biết đây là sách gì không?”

Một quyển sách dạy tu luyện thành lô đỉnh mà cô ta còn cảm thấy là sách tốt à?

“Tôi không biết!” Bạch Ngữ Dung nhìn chằm chằm Tô Tái Tái: “Nhưng tôi biết đây là đồ mà ông hai để lại. Tiểu Tái, nếu cô không cần thì để nó cho tôi, tôi cần!”

“Hừm...” Nói thật Tô Tái Tái chả luyến tiếc gì ba cái thứ này, cô nghiêng đầu trầm ngâm một hồi lâu.

Bạch Ngữ Dung gật đầu liên tục.

“Thôi được.” Tô Tái Tái nhún vai: “Chỉ cần cô không hối hận là được.”

Nói xong lập tức duỗi tay muốn đưa quyển sách trên tay cho Bạch Ngữ Dung.

Bạch Ngữ Dung mừng như điên, đang muốn đi tới nhận lấy thì lại nghe Tô Tái Tái nói: “Khoan đã”.


Bình Luận (0)
Comment