Tay cô đột nhiên chuyển hướng, tiếp tục giơ sách ra ngoài lan can của đình hóng gió một lần nữa.
Trong ánh mắt vừa sợ vừa giận vì tưởng mình lại bị trêu đùa của Bạch Ngữ Dung, cô hơi mỉm cười nói với cô ta: “Tôi đột nhiên nhớ tới một chuyện.”
Tô Tái Tái dừng một chút, sau đó nhìn Bạch Ngữ Dung và nói: “Cô là người đã gọi điện mách lẻo với Hứa Tần Nhã đúng không?”
“Tôi... Do tôi lo lắng nên mới lỡ buột miệng nói ra lúc đang nói chuyện phiếm với mẹ thôi mà!” Bạch Ngữ Dung giật thót, cô ta biết Tô Tái Tái đang nhắc tới chuyện gì.
“Thủ… thủ đô có nhiều cám dỗ như vậy, tôi chỉ sợ cô lỡ sa chân vào đó thôi chứ bộ.”
“À thế à.” Tô Tái Tái gật đầu tỏ vẻ mình đã biết, nhưng thái độ của cô đủ để làm Bạch Ngữ Dung nhận ra rằng cô hoàn toàn không tin lời cô ta nói.
Đúng lúc Bạch Ngữ Dung còn định nói cái gì thì Tô Tái Tái đã nhanh nhẹn cướp lời trước.
“À phải rồi, ban nãy cô có nói một câu khiến tôi rất tán thành đó.” Tô Tái Tái cười: “Cô nói, “tôi không cần thì để nó cho cô”, đúng chứ?”
Bạch Ngữ Dung không rõ ý của Tô Tái Tái, nhưng cô ta vẫn từ tốn gật đầu.
“Câu này rất có lý.” Tô Tái Tái cười: “Nhưng mà có một tiền đề là...”
Nói xong, trong ánh mắt trợn to của Bạch Ngữ Dung, cô bất ngờ thả tay làm hai quyển sách rơi tõm vào trong nước.
“Xong.” Tô Tái Tái phủi tay: “Tôi không cần chúng.”
Cô hơi nghiêng đầu cười.
“Giờ thì cô có thể đi xuống nhặt chúng rồi đấy.”
Hứa Tần Nhã nghe thấy tiếng động từ phía sau thì vội vàng quay đầu lại, nhưng khi bà ta nhìn thấy dáng vẻ ướt sũng và trông như vừa được vớt từ dưới nước lên của Bạch Ngữ Dung thì nụ cười trên mặt chợt tắt ngỏm.
“Ngữ Dung?! Con bị làm sao vậy?!” Hứa Tần Nhã nhanh chóng chạy tới, vươn hai tay ra nắm lấy bả vai của cô ta, nhìn Bạch Ngữ Dung với vẻ mặt cực kỳ đau lòng.
“Mẹ... mẹ ơi!” Bạch Ngữ Dung dùng tay ôm hai quyển sách vào trong lòng, nâng niu chúng như của quý.
Giống như lúc này cô ta mới nhìn thấy Hứa Tần Nhã, thế là lại đảo mắt nhìn về phía bà ta và gọi.
Cả người Bạch Ngữ Dung ướt đẫm. Rõ ràng đang là mùa hè nhưng khuôn mặt của cô ta lại trắng bệch, đôi môi tím tái, trông giống như là đang cực kỳ lạnh.
Có điều, vào giờ phút này Bạch Ngữ Dung cũng không để ý tới mấy chuyện đó, cô ta vội vã cầm hai cuốn sách trong lòng ra ngoài nắng phơi, vừa lật ra vừa nói với Hứa Tần Nhã: “Mẹ ơi, điện thoại của con bị thấm nước rồi, không dùng được nữa. Mẹ mau đưa điện thoại của mẹ cho con mượn đi.”
Cô ta phải tranh thủ chụp lại toàn bộ nội dung của quyển sách trước khi mấy chữ trong đó bị mờ đến mức không thể xem được nữa.
“Được.” Hứa Tần Nhã nghe Bạch Ngữ Dung nói như thế, gấp rút đưa điện thoại của mình cho cô ta, rồi lập tức ngồi xổm xuống giở sách ra giúp cô ta.
Lúc này Hứa Tần Nhã cũng không quan tâm tư thế ngồi của mình có nhã nhặn hay không, bà ta vừa giúp Bạch Ngữ Dung vừa cau mày hỏi: “Sao con lại thành ra thế này? Là do con không cẩn thận để bị rơi xuống nước hay sao?”
“Đều là tại con nhỏ Tô Tái Tái kia hết đó!” Lúc này Bạch Ngữ Dung gấp đến mức không có thời gian giả vờ giả vịt như thường ngày nữa, cả người cô ta lạnh run.
Nhưng Hứa Tần Nhã lại tự động cho rằng giọng điệu nghiến răng nghiến lợi của cô ta là bởi vì quá lạnh.
“Nó sao?!” Hứa Tần Nhã cất cao giọng thốt lên, quay đầu nhìn Bạch Ngữ Dung, hỏi: “Nó ở trong đó hả?”
Bạch Ngữ Dung gật đầu, còn tay thì liên tục chụp ảnh.
Cô ta vừa chụp vừa nói: “Nó là người đã giật lấy sách của con rồi ném xuống nước đó.”
Cô ta còn chưa nói xong, Hứa Tần Nhã đã “Hừ!” một tiếng rồi đứng phắt dậy: “Thật quá đáng! Ngữ Dung à, con ở đây đợi nhé! Mẹ sẽ đi trút giận cho con ngay!”
Vừa dứt lời, Bạch Ngữ Dung còn chưa kịp trả lời thì bà ta đã quay người bước về phía biệt thự nhà họ Bạch.
“Mẹ à?!” Bạch Ngữ Dung mở to mắt nhìn Hứa Tần Nhã xông thẳng vào nhà, tức giận đến mức suýt đập nát chiếc điện thoại trong tay.