“Tao… tao là mẹ mày đấy! Tới nhà mày thì có sao?” Trong mắt Hứa Tần Nhã lóe lên vẻ chột dạ, nhưng miệng vẫn cố cãi chày cãi cối.
“Ồ.” Tô Tái Tái gật đầu: “Giờ mà bà vẫn còn nhớ mình là mẹ của tôi sao?”
Hai chữ “Của tôi” được nhấn mạnh cực kỳ rõ ràng khiến sắc mặt Hứa Tần Nhã tái mét.
Không chờ bà ta mở miệng phản bác, Tô Tái Tái nói tiếp: “Thế chuyện Bạch Ngữ Dung lẻn vào nhà tôi trộm sách hẳn cũng là do người mẹ như bà bày mưu tính kế nhỉ?”
“Trộm… trộm gì mà trộm!” Tất nhiên Hứa Tần Nhã sẽ không thừa nhận, bà ta trợn trừng mắt nhìn Tô Tái Tái, không thèm che giấu sự chán ghét và khinh thường đối với cô: “Để lại cho mày thì liệu mày có đọc hiểu nổi không? Nhưng Ngữ Dung thì khác, chỉ khi nằm trong tay con bé, quyển sách đó mới phát huy được tác dụng lớn nhất. Còn mày? Chỉ là một tên ăn hại thôi!”
Hứa Tần Nhã trừng trừng nhìn Tô Tái Tái, vừa hận vừa giận, rít từng chữ qua kẽ răng: “Hôm nay tao cũng không ngại nói thẳng cho mày biết. Trước giờ trong mắt tao cũng như cha mày chỉ xem một mình Ngữ Dung là con gái của bọn tao thôi, thế nên tốt nhất là mày biết điều một chút, ngoan ngoãn ngậm miệng lại, nếu bà nội hỏi tới, mày cứ nói là cảm thấy mình quá ngu dốt, không hiểu được nên đã tặng lại nó cho Ngữ Dung rồi, rõ chưa?!”
“Nếu nghe lời…” Hứa Tần Nhã tạm dừng vài giây, hếch cằm ngang ngược nói với Tô Tái Tái: “Có lẽ tao sẽ rủ lòng thương mà khuyên cha mày lúc nhà họ Bạch lập di chúc sẽ để lại cho mày vài thứ. Tuy không thể trở nên giàu sang phú quý, nhưng ít nhất có thể cả đời không cần lo cơm ăn áo mặc!”
“Mày nghe rõ chưa?!” Hứa Tần Nhã quát lớn.
“Ừm, nghe rõ lắm rồi.” Tô Tái Tái gật đầu, liếc mắt nhìn về phía điện thoại, mỉm cười.
“Bà nội thì sao? Có nghe rõ không ạ?”
Tô Tái Tái vừa dứt câu, Hứa Tần Nhã trợn trừng mắt, kinh ngạc nhìn Tô Tái Tái.
Đợi tới khi cô nhấn mở loa ngoài, xoay màn hình ra trước, gương mặt tối đen như mực của bà nội Bạch lập tức đập thẳng vào mắt Hứa Tần Nhã.
Bà ta há miệng thở dốc, thử tới thử lui rất nhiều lần mới thốt ra được một câu: “… Mẹ?”
Tới lúc hoàn hồn, bà ta mới muộn màng nhận ra ban nãy mình đã trúng kế Tô Tái Tái!
Sau khi nghĩ thông suốt, Hứa Tần Nhã ngước mắt nhìn Tô Tái Tái, nếu ánh mắt có thể giết người, vậy bây giờ trên người Tô Tái Tái đã có thêm một cái lỗ sâu hoắm rồi.
Dưới ánh mắt sắc như dao lam của Hứa Tần Nhã, Tô Tái Tái cố tình mỉm cười đáp lại, sau đó nhẹ nhàng mấp máy môi, lặng lẽ nói không thành tiếng với bà ta rằng: Ngạc nhiên không?
Con nhóc đáng chết này!
Hứa Tần Nhã đọc hiểu khẩu hình của Tô Tái Tái, tức tối siết chặt hai tay thành nắm đấm.
Nhưng bà ta còn chưa kịp mở miệng phản bác thì những lời bà nội Bạch nói ra đã dọa bà ta sợ hết hồn, không dám hé răng nửa lời.
“Đây chính là gia giáo của nhà họ Hứa các cô sao?” Bà nội Bạch nhìn chằm chằm Hứa Tần Nhã, nghiêm mặt gằn giọng: “Có lẽ tôi phải tới gặp ông Hứa, hỏi xem có phải ông ta đã dạy con gái mình như vậy không, hay là do Hứa Tần Nhã cô tự học thành tài?”
“Mẹ...” Hứa Tần Nhã sợ chết khiếp, môi run rẩy không biết nên trả lời thế nào.
Có điều lúc này bà nội Bạch cũng chẳng muốn nghe bà ta nói.
Thế nên Hứa Tần Nhã vừa mới há miệng, chưa kịp nói thành tiếng thì đã bị bà nội Bạch lớn tiếng cắt ngang: “Đủ rồi! Hiện tại tôi không muốn nghe cô nói thêm một chữ nào nữa đâu! Hứa Tần Nhã, cô lập tức cút về thành phố C cho tôi ngay!”
Cút...
Hứa Tần Nhã cúi gằm mặt, nơi đáy mắt ánh lên sự oán hận.
“Hơn nữa…” Bà nội Bạch thở dốc vài giây, cố kiềm nén lửa giận, quắc mắt nhìn Hứa Tần Nhã: “Cô và Văn Liên có công nhận Tái Tái hay không cũng không quan trọng! Tôi công nhận là đủ rồi!”
“Từ giờ trở đi, mấy người dẫn theo cục cưng Bạch Ngữ Dung của mấy người cách xa Tái Tái ra cho tôi! Nếu không…” Bà nội Bạch như đã hạ quyết tâm, gằn từng chữ một: “Đừng trách sao tôi không khách khí!”