“Cút nhanh đi!”
Hứa Tần Nhã không dám nói câu nào, run rẩy xoay người bỏ chạy.
Vừa ra tới cửa đã thấy Bạch Ngữ Dung cong chân, ôm đầu gối ngồi trên bậc thầm, cả người cô ta ướt như chuột lột, hai vai run run, trông đáng thương, yếu ớt vô cùng.
“Ngữ Dung...” Hứa Tần Nhã tạm thu hồi cảm xúc của chính mình lại, đau lòng bước nhanh về phía trước, ôm lấy vai Bạch Ngữ Dung, rồi ngồi xuống bên cạnh, vuốt tóc cô ta.
Nhưng mới vuốt được hai lần, bà ta chợt ngửi thấy mùi hôi thoảng thoảng bốc ra từ người Bạch Ngữ Dung, tóc cũng bết lại, nhơn nhớt, khiến bà ta cảm thấy buồn nôn.
Cảm giác kinh tởm đó làm Hứa Tần Nhã rụt vội tay về, sau đó lợi dụng góc khuất Bạch Ngữ Dung không nhìn thấy mà lén lút lau tay xuống bậc thềm bằng đá, muốn dùng bề mặt thô ráp đó để xóa đi cảm giác ghê sợ đó.
“Mẹ...” Bạch Ngữ Dung nhìn Hứa Tần Nhã, nước mắt lã chã.
Cô ta khóc nức lên một lúc, sau đó mới nhỏ giọng nói: “Xin lỗi mẹ, con… đã không bảo vệ được sách của ông hai…”
Nghe vậy, Hứa Tần Nhã hoảng thần quay đầu nhìn xuống đất.
Hai quyển sách kia đã sớm nát bấy, hóa thành thứ gì đó trăng trắng như bột.
Mục đích bà ta cực khổ chạy tới Đế Đô là để lấy hai quyển sách này, không ngờ chẳng những không lấy được mà còn bị bà nội Bạch mắng cho một trận.
… Đúng rồi! Còn có tay! Tay của bà ta bị con súc sinh kia cào rách!
Cuối cùng vẫn là dã tràng se cát, thật là…
Hứa Tần Nhã nhìn chằm chằm hai quyển sách đã bị hư hại nặng, không có chút cơ hội phục chế nào thì tức đến nghiến răng nghiến lợi.
Bạch Ngữ Dung ngồi bên cạnh lén lút quan sát vẻ mặt Hứa Tần Nhã, thấy bà ta để lộ biểu cảm căm giận thì mừng thầm trong lòng, nhưng bên ngoài vẫn giả vờ đáng thương, khổ sở.
Cô ta vội lau đi nước mắt trên mặt, ôm lấy cánh tay Hứa Tần Nhã, lắc lư qua lại, nói: “Mẹ, chúng ta đi mau thôi, lỡ...” Bạch Ngữ Dung dừng lại vài giây, ngước mắt nhìn thẳng vào Hứa Tần Nhã, giấu đi ý đồ châm ngòi và thám thính ở sâu dưới đáy mắt: “Lỡ bị bà nội biết sách của ông hai đã hư mất thì phải làm sao đây ạ…”
Mục đích của Bạch Ngữ Dung là để Hứa Tần Nhã ra mặt giùm mình, Tô Tái Tái dám đối xử với cô ta như vậy chẳng qua là vì có bà nội Bạch làm chỗ dựa đúng không? Vậy chỉ cần khiến bà nội Bạch sinh lòng chán ghét rồi vứt bỏ Tô Tái Tái thì cô chẳng còn là cái thá gì nữa!
Đến lúc đó, cô ta thích xử lý cô thế nào cũng được!
Đúng rồi, trước tiên cứ để cô nằm nghỉ trong hồ một ngày một đêm trước đã.
Vừa nghĩ tới cảnh Tô Tái Tái ngồi run rẩy trong hồ nước lạnh giá, hèn mọn cầu xin sự tha thứ của mình là Bạch Ngữ Dung lại hào hứng đến độ hai má ửng đỏ.
Tiếc thay, có nằm mơ cô ta cũng không ngờ, ban nãy Hứa Tần Nhã đã bị bà nội Bạch mắng cho một trận, thế nên những lời cô ta nói hiện tại chẳng khác nào lưỡi dao đâm thẳng vào tim bà ta cả.
Chính vì vậy mà khi Bạch Ngữ Dung vừa dứt lời, Hứa Tần Nhã lập tức quay đầu nói với cô ta rằng: “Chuyện này không thể để bà nội con biết được! Nghe rõ chưa?!”
“Mẹ... Mẹ ơi?” Đang yên đang lành lại bị quát khiến Bạch Ngữ Dung vừa ngạc nhiên vừa ấm ức.
Nhìn thấy dáng vẻ này của cô ta, Hứa Tần Nhã tự biết bản thân thất thố, vội dịu giọng xuống, đồng thời nắm ngược lấy tay Bạch Ngữ Dung, bảo: “Xin lỗi Ngữ Dung nhé, tâm trạng mẹ lúc này hơi tệ… đều tại con nhóc đê tiện kia hết.”
Bà ta trừng mắt nhìn căn nhà của nhà họ Bạch sau lưng mình, không kiềm được mà chửi thề một tiếng, sau đó quay sang Bạch Ngữ Dung, dịu dàng nói: “Ngữ Dung, hứa với mẹ là tạm thời sẽ không nói chuyện này cho ai biết hết, được không? Mọi việc cứ giao cho mẹ giải quyết.”
“Dạ.” Dù không hiểu tại sao nhưng Bạch Ngữ Dung vẫn ngoan ngoãn gật đầu, lát sau còn nói thêm một câu: “Con nghe lời mẹ.”
“Bé ngoan.” Nghe thế, Hứa Tần Nhã định vươn tay xoa đầu Bạch Ngữ Dung, nhưng mới được nửa đường thì lại như nghĩ đến điều gì mà hạ xuống, đổi thành vỗ nhẹ mu bàn tay của cô ta.