[Cái đó sao…]
Bà nội Bạch thở dài: [Lúc đầu ông hai của cháu không hề nói tới hộc tủ bí mật và căn nhà này, sau này lúc bà đang đi du lịch ở nước ngoài thì ông ấy mới gọi điện thoại nói cho bà biết.]
Bà nội Bạch kể tới đó thì thở dài một cái: [Ông hai của cháu cả đời không vợ không con. Bà nghĩ chắc là ông ấy không muốn có người nhà họ Bạch sẽ giống ông ấy. Nhưng tới trước khi ông ấy qua đời, có lẽ không thể buông bỏ được tâm huyết suốt cả đời mình nên mới gọi điện thoại cho bà, báo cho bà địa chỉ nhà và bí mật bên trong hộc tủ.]
[Đúng rồi, ông ấy còn nói với bà một câu là cháu với ông ấy rất có duyên với nhau nữa đó.] Bà nội Bạch đột nhiên nhớ tới một chuyện, cười híp mắt nói.
“Cháu và ông ấy có duyên với nhau sao?” Tô Tái Tái lặp lại câu nói đó, cảm thấy hơi khó hiểu.
[Bà cũng không biết là ông ấy đang nói cháu hay là Ngữ Dung nữa.]
Bà nội Bạch nghĩ một chút rồi mới nói: [Bởi vì câu mà ông hai của cháu nói là “Con của Văn Liên và Tần Nhã có duyên với tôi.”]
Tô Tái Tái rũ mắt xuống, cô nghĩ tới điều gì đó, hơi dừng lại một chút rồi gật đầu hỏi: “Bà nội, nói như vậy tức là lúc ông hai mất thì bà không ở thành phố C?”
[Đúng vậy, lúc bà nhận được tin ông ấy qua đời thì bà đã chạy về ngay, lúc đó thì Văn Liên đã và đang chuẩn bị đám tang cho ông ấy rồi.]
Bà nội Bạch nói đến đấy thì lại thở dài một cái, khẽ lắc đầu nói: [Không thể nhìn mặt ông ấy lần cuối là chuyện khiến cho bà tiếc nuối nhất.]
Cháu thấy bà không cần tiếc đâu…
Tô Tái Tái nghĩ một chút, cuối cùng cũng không có nói câu này, sau đó quay đầu nhìn về phía cái hồ nhỏ ngoài sân nói: “Bà nội, cái hồ này bà có bảo người dọn dẹp không? Cháu thấy nó sạch quá, cháu có thể trồng một ít cây sen được không?”
[Hở? Bà không cho người khác động vào cái hồ đó. Bởi vì lúc trước ông hai của cháu đã nói ông ấy xây phong thủy, đã dặn kỹ rồi. Cho nên bà không có động vào nó. Có điều nếu như cháu muốn trồng hoa thì cứ trồng đi. Bây giờ căn nhà này đã là của cháu rồi, cháu muốn làm gì thì cứ làm đi.]
Bà nội Bạch cười hiền từ nói tiếp: [Bà nội sẽ chi trả hết mọi chi phí.]
“Cảm ơn bà nội.” Tô Tái Tái cười nói: “Nhưng mà để cháu suy nghĩ thêm đã.”
Tô Tái Tái dừng lại một chút rồi nhìn về phía cái hồ không có một tí gợn sóng nước nào, rồi mới mở miệng nói tiếp: “Nghĩ xem nên đổi phong thủy nơi này như thế nào.”
Hai bà cháu lại nói chuyện thêm một lát, cuối cùng, bà nội Bạch không nỡ để cho Tô Tái Tái đứng ở dưới nắng nói chuyện với mình nên dặn dò vài câu rồi cúp máy.
Bà nội Bạch ngồi ở đó, không biết đang suy nghĩ gì mà chân mày nhíu chặt.
Bé mèo trắng đang nằm trên đùi bà ấy dường như nhận ra chủ nhân của mình đang khó xử, nó mở mắt ra nhìn bà rồi “Meo~” một tiếng.
Sau đó thì kêu rầm rì, chủ động đi tới trước mặt bà ấy, cúi đầu muốn cho bà nội Bạch vuốt ve mình.
Thấy bé mèo trắng làm nũng như thế, bà nội Bạch không nhịn được mà bật cười, vừa gãi cằm của nó vừa nói: “Sao mà con nũng nịu quá vậy?”
“Meo~” bé mèo trắng nằm nghiêng, xoay người lộ ra cái bụng trắng, càng thêm nũng nịu nhìn bà nội Bạch.
Khiến cho bà nội Bạch vừa cười vừa gãi gãi cằm nó. Một lúc sau, bà ấy mới dừng lại, lại cầm điện thoại lên gọi cho ai đó.
Điện thoại lập tức được thông ngay, lúc này, bà nội Bạch lại là người phụ nữ sắt đá chèo chống cả một gia tộc họ Bạch cùng với đứa con trai còn quá nhỏ khi chồng mất sớm.
[Bà Bạch ạ.] Người ở đầu bên kia điện thoại cung kính gọi.
“Ừ.” Bà nội Bạch trả lời: “Luật sư Lôi, cậu hãy qua đây một chút.”
Bà ấy nói tới đây thì hơi dừng lại, mắt cụp xuống.
“Tôi muốn lập lại di chúc của mình.”
-----
Cũng ngay lúc đó, sau khi Tô Tái Tái cất điện thoại vào thì ngồi xổm xuống ở trên bờ hồ nước, cô đưa tay thả vào ngâm trong hồ.
Xung quanh cái hồ nhỏ không có bất kì một cái cây nào để che bóng, cộng thêm hiện tại mặt trời đang nắng chói chang.