Ánh sáng trắng sáng bừng lên làm người giấy nhỏ không khỏi nhấc tay che lại, mà nữ quỷ cũng chỉ kịp rú lên một tiếng rồi biến thành bột phấn biến mất.
Hoàn toàn biến thành mây khói.
“Thiệt tình.” Tô Tái Tái đứng trên bờ nhíu mày oán giận: “Tôi tới giúp đỡ mà còn dám tấn công tôi à.”
Đúng á chị!
Người giấy nhỏ gật đầu thật mạnh.
Mày không biết Tái Tái dữ lắm hả?!
“Hửm?” Tô Tái Tái nghe xong lập tức quay đầu nhìn về phía người giấy nhỏ, cô quan sát lá bùa vàng mà nó ôm vào trong ngực, nhìn một hồi là biết ngay lý do tại sao lá bùa lại rách làm đôi.
Cô duỗi tay chọt chọt mặt của người giấy nhỏ: “Ngay cả hồ dán từ cơm nhão mà em cũng ăn vụng nữa hả.”
Tụi nó cũng ăn vụng á chị!
Người giấy nhỏ chỉ về phía đám lệ quỷ, không chút do dự bán luôn đồng đội của mình.
À thì...
Dưới ánh mắt như cười như không của Tô Tái Tái, đám lệ quỷ ấp ấp úng úng.
Thật ra... bọn nó chỉ ăn có một chút thôi à.
Tô Tái Tái thở dài: “Đúng vậy... Nhưng là mỗi người một chút đúng không, hiểu mà hiểu mà.”
Cô dừng một chút sau đó quay đầu lại nhìn về phía hồ nước đã yên tĩnh hơn so với ban nãy, cuối cùng cúi đầu bàn bạc với đám người giấy nhỏ.
“Xem ra thứ đó sẽ không xuất hiện dễ dàng như vậy đâu, hay là mình đổi ngày khác tới bắt nhé?”
Vâng!
Người giấy nhỏ gật đầu, cả bọn dừng một chút rồi dùng ánh mắt mong đợi nhìn về phía Tô Tái Tái.
Thế… Giờ mình trở về ăn cơm hay sao ạ?
Ban nãy nhắc tới ăn làm bọn nó đói meo rồi nè.
Tô Tái Tái thở dài, cô xoay người đi ra ngoài, vừa đi vừa bất đắc dĩ nói: “Rồi rồi rồi, ăn ăn ăn. À, hay là... chúng ta đi ăn lẩu xương sống dê đi?”
Người giấy nhỏ và đám lệ quỷ đều hoan hô.
Tô Tái Tái giơ tay, một lá bùa trắng bay vụt ra từ kẽ ngón tay của cô sau đó biến thành chú chó Xigou* ban nãy.
(*) Chó Xigou: là một giống chó săn có nguồn gốc từ Trung Quốc.
Nó nằm yên bên hồ nhìn chằm chằm thứ bên trong, sự uy hiếp của nó khiến bọn chúng không dám hó hé tiếng nào, chỉ dám ở yên dưới đáy hồ.
Tuy nói vẫn còn chưa làm rõ được chân tướng, nhưng ít ra bây giờ Tô Tái Tái có thể xác định được hai chuyện.
Ông hai Bạch không phải người tốt. Thậm chí cái chết của ông nội Bạch nói không chừng cũng do một tay ông ta thúc đẩy.
Còn về quỷ nước ở trong hồ…
Tô Tái Tái cũng không vội, dẫu gì cô cũng đã thả một lá bùa trắng ở đó trông chừng, chỉ cần không có ai lén lút vào trong giống như hai người Bạch Ngữ Dung thì sẽ không có việc gì cả.
Nhưng nếu thật sự có người tự tìm đường chết thì cũng chẳng có liên quan gì tới cô cả, không phải sao?
Có vẻ lời nói của bà nội Bạch có tác dụng, tóm lại là từ sau ngày hôm đó cô thật sự không thấy bóng dáng Bạch Ngữ Dung đâu.
Thậm chí có lần cô thoáng nhìn thấy Bạch Ngữ Dung và Trình Ngạn Xương từ xa, cô ta cũng nhanh chóng kéo anh ta rời đi.
Ngược lại khá thức thời.
Mười ngày nửa tháng sau là tới ngày tựu trường của Đại học Đế Đô, Khúc Nhiên và bạn cùng phòng Đại Vi cũng đã quay về trường.
Chắc là Khúc Nhiên đã nói trước với Đại Vi cái gì đó, tóm lại thái độ của cô ấy với Tô Tái Tái vẫn rất thân thiết.
Hai ngày sau, buổi đánh giá khai giảng của Huyền Học Viện bắt đầu.
Bởi vì Khúc Nhiên thuận lợi luyện ra đồ vật nên được trực tiếp bỏ qua phần đánh giá, hơn nữa mặc dù bây giờ còn chưa có kết quả chính thức, nhưng việc cô ấy giật được học bổng là chuyện ván đã đóng thuyền.
Vào ngày đánh giá khai giảng này, không chỉ Luyện Khí Viện mà sinh viên của cả ba viện khác cũng ồn ào nhốn nháo chạy tới Luyện Khí Viện, muồn nhìn Nhện Mặt Quỷ mà Khúc Nhiên luyện được.
Có điều tính tình con Nhện Mặt Quỷ đó không tốt lắm, sau khi bị người ta vây quanh xem mấy lần thì nó nhanh chóng leo lên rồi nằm sấp trên đầu Khúc Nhiên, nếu ai nhìn nó lâu quá, thậm chí có người dám đưa tay ra sờ sẽ bị nó dọa rụt người về.
Đại Vi thấy thế nhịn không được cợt nhả nó với Tô Tái Tái: “Tiểu Tái, em thấy nó có giống mèo không?”