“Ngữ Dung, em thật xinh đẹp.”
Trình Ngạn Xương nói, đôi mắt vẫn lưu luyến không rời khỏi mặt Bạch Ngữ Dung.
Bạch Ngữ Dung ngại ngùng cúi đầu cười, một lúc sau, cô ta ngẩng đầu, hờn dỗi, hơi trừng mắt nhìn Trình Ngạn Xương một chút, vô cùng yêu kiều nói: “Anh Ngạn, chúng ta mới không gặp nhau có mười ngày thôi, anh nói như thể xa cách nhau tận ba thu vậy.”
Trình Ngạn Xương bị cô ta lườm một cái tới nỗi cả người muốn mềm đi, anh ta chăm chú nhìn mặt Bạch Ngữ Dung, cười ngây ngô: “Cũng giống như xa nhau đã ba thu rồi.”
Mấy cậu sinh viên nam bị hai người kia ngó lơ rốt cuộc cũng không chịu nỗi nữa.
Bọn họ đè cơn ghen ghét xuống, đi tới hai bước, đánh gãy hai người đang tình chàng ý thiếp, cười lớn nói: “Đàn em Ngữ Dung, nếu không còn việc gì nữa thì bọn anh đi trước.”
“Vâng.” Bạch Ngữ Dung giật mình hoàn hồn, cô ta nhớ ra ở đây còn mấy người nữa, quay qua gật đầu cảm ơn bọn họ: “Cảm ơn đàn anh.”
“Không cần khách sáo, vậy… Chúng tôi đi đây?” Cậu sinh viên lưu luyến không rời, ngoài miệng nói đi nhưng mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Bạch Ngữ Dung, chân không hề bước lấy một bước.
Không chỉ mình cậu ta như thế, vẻ mặt mấy người kia cũng giống y như đúc.
Trình Ngạn Xương thấy thế lập tức nhíu mày, trong lòng vô cùng khó chịu.
Trình Ngạn Xương nắm chặt lấy cổ tay Bạch Ngữ Dung, kéo cô ta về phía sau mình, sau đó mới ngoài cười nhưng trong không cười nói với mấy cậu sinh viên trước mặt: “Làm phiền mọi người đã dẫn vợ sắp cưới của tôi tới đây. Cảm ơn. Mời!”
Trình Ngạn Xương nhấn mạnh ba chữ “vợ sắp cưới”, lập tức khiến sắc mặt mấy người trước mặt anh ta vốn dĩ đã không dễ coi cho lắm, giờ lại càng khó coi hơn nữa.
Bọn họ nhìn Trình Ngạn Xương, không hiểu sao lại thấy khó chịu, chỉ có thể gật đầu đại mấy cái, sau đó chào tạm biệt Bạch Ngữ Dung rồi xoay người đi ra khỏi Cổ Võ Viện.
Sau khi mấy người kia đi xa, lúc này Trình Ngạn Xương mới hừ nhẹ một tiếng, quay qua nhìn Bạch Ngữ Dung, nhíu mày khó chịu hỏi: “Ngữ Dung, mấy người đó là sao thế?”
Còn dám dòm ngó đồ vật của anh ta.
Bạch Ngữ Dung như thể không hiểu gì cả, cô ta rất vô tội trả lời: “Trên đường đi em gặp được đàn anh ở Luyện Đan Viện, bọn họ biết em không tìm thấy sân thi đấu của Cổ Võ Viện cho nên mới dẫn em tới. Anh Ngạn, mấy đàn anh đều tốt lắm!”
Người tốt sao? Hừ! Anh ta thấy là tâm địa bất lương thì có.
Trình Ngạn Xương cũng là đàn ông, sao anh ta lại không hiểu ánh mắt mấy người kia nhìn Bạch Ngữ Dung là có ý gì chứ!
Nghĩ thế, tâm tình Trình Ngạn Xương trở nên bực bội, làm cách nào cũng không bình tĩnh lại được.
Anh ta nhịn không được tức giận nói với Bạch Ngữ Dung: “Sau này em cách xa bọn họ một chút.”
“Nhưng… Vâng.” Bạch Ngữ Dung thấy Trình Ngạn Xương tranh giành mình với người khác, trong lòng âm thầm đắc ý.
quả nhiên là món đồ tốt.
Khoảng thời gian này cô ta chỉ dựa vào khẩu quyết trên đó luyện tập một chút, không ngờ không chỉ khiến da dẻ ngày càng tốt hơn, thậm chí cảm giác dường như cũng khác xưa.
Cô ta cảm thấy cả người có vẻ nhẹ nhàng hơn, giống như thể đã gột rửa toàn bộ tạp chất trong cơ thể vậy.
Thậm chí Bạch Ngữ Dung còn nghĩ rằng bây giờ cô ta có thể trực tiếp tham gia kiểm tra và đánh giá.
Trước mắt thì… Dỗ dành Trình Ngạn Xương mới là chuyện quan trọng hàng đầu.
Nghĩ thế, Bạch Ngữ Dung vươn tay kéo kéo tay Trình Ngạn Xương, vừa đẩy qua đẩy lại, vừa nũng nịu, dịu dàng nói: “Anh Ngạn, anh đừng nóng, tất cả em đều nghe theo anh hết, có được không?”
Giọng nói cô ta nhỏ nhẹ, mềm mại, ngược lại thật sự dỗ Trình Ngạn Xương vui vẻ.
Sắc mặt anh ta hơi dịu lại, yên lặng gật đầu, rồi theo như lời Bạch Ngữ Dung nói, dẫn cô ta đi gặp mấy người đàn anh mà anh ta quen thân.
Mấy người kia vừa đi ra ngoài vừa nói chuyện.
“Hừ… Tao còn tưởng là ai tài năng lắm, không phải cũng chỉ là sinh viên năm hai của Cổ Võ Viện thôi sao.”
“Đúng đấy, lại còn bày đặt kiêu ngạo. Nó mà có bản lĩnh thì ra sân thi đấu với mấy người trong Cổ Võ Viện kia đi, đúng là một đóa hoa nhài cắm bãi cứt trâu.”