Mỗi người nói một câu, càng nói càng quá đáng.
Sự ghen tị vốn được ẩn giấu dưới đáy mắt cũng dần dần bộc lộ rõ rệt hơn, thậm chí đã lan đến đôi lông mày rồi biến thành lệ khí.
Sau khi lệ khí tích tụ lại, khiến đôi lông mày vốn đang sáng sủa của họ bỗng chốc trở nên xám xịt.
Tô Tái Tái đi kế bên Đại Vi, lúc đi ngang qua những người này, thứ cô nhìn thấy chính là cái dáng vẻ ấy.
Đúng vào lúc này, một cậu sinh viên đang định thốt lên “Hay là chúng ta giết cậu ta đi?”
Tô Tái Tái cong ngón tay lại, búng một cái.
Ngay lập tức có một luồng ánh sáng bay vút lên không trung, tách ra thành nhiều đốm sáng nhỏ rồi đánh thẳng vào lưng của mấy cậu sinh viên kia.
Hành động này khiến họ bỗng giật mình tỉnh táo lại, đầu chúi về phía trước, trong nháy mắt những luồng khí u ám trên hàng lông mày của họ đã tản ra, giống như là màu xám trắng nhàn nhạt của tàn thuốc.
“... Ủa?!” Cậu sinh viên suýt nói ra câu vừa nãy kinh ngạc hoàn hồn lại.
Sau khi đã tỉnh táo, cậu ta đứng yên tại chỗ, một lúc sau mới nhìn sang đám bạn ở hai bên rồi hỏi: “Vừa rồi chúng ta... đang nói cái gì vậy?”
Những người bạn của cậu ta đồng loạt lắc đầu, nhưng khi nhớ lại hành động ban nãy của bản thân, bọn họ đều rất đỗi ngạc nhiên.
Đó thật sự là mình sao?!
Chắc không phải đâu ha?!
“Bỏ đi bỏ đi, dù sao thì tao cũng đã nộp đan dược cho bên trên rồi. Tao... tao quay về ký túc xá trước đây.” Một cậu sinh viên trong nhóm nói xong, vội vàng vẫy tay, không đợi đám bạn trả lời thì đã sải bước rời đi.
Cứ như bị quỷ rượt vậy.
Bạn cùng phòng của cậu ta thấy vậy, nhìn theo bóng lưng của cậu ta và hét lên: “Này?! Đợi tao với!”, rồi vội vã chạy theo sau.
Những người còn lại cũng ngước mắt nhìn nhau, sau đó lần lượt chào tạm biệt rồi trở về ký túc xá.
Mặc dù không hiểu rốt cuộc chuyện lúc nãy là như thế nào, nhưng... bọn họ đều có cùng một suy nghĩ.
——Tránh xa Bạch Ngữ Dung ra.
Tô Tái Tái nhìn thoáng qua cánh cửa một cái, vừa quay đầu lại, Đại Vi đã nắm lấy cánh tay của cô, hưng phấn nhìn về phía trước, nhỏ giọng nói với cô: “Tiểu Tái ơi, Tiểu Tái! Em mau nhìn kìa! Anh chàng đẹp trai của chị đến rồi!”
“Ừm.” Tô Tái Tái quay đầu nhìn về hướng mà Đại Vi đang nói.
Chỉ thấy rõ ràng là một nhóm sinh viên khoá trên của Cổ Võ Viện đang đi ở đằng trước, vẻ mặt lạnh lùng nói: “Xin hãy nhường đường.”
Cuộc thi đánh giá của Cổ Võ Viện hay hơn ba viện còn lại rất nhiều.
Bởi vì người ta sẽ trực tiếp lên sân khấu để so tài!
Trong lòng ai mà không có giấc mơ võ hiệp chứ, đây cũng là lý do tại sao mà Cổ Võ Viện luôn là nơi nhộn nhịp nhất trong kỳ thi đánh giá hàng năm.
Lúc bấy giờ, vị trí mà Đại Vi và Tô Tái Tái đang đứng cũng chính là bậc thang dẫn đến đài tỷ võ, đảm bảo có thể nhìn thấy “anh chàng đẹp trai” trước khi lên sân khấu ở khoảng cách gần.
Lúc này, Tô Tái Tái nhìn các bạn sinh viên cách đó không xa đang đồng loạt tránh sang hai bên để mở ra một con đường, cảnh tượng này trông như truyền thuyết Moses tách nước ở biển Đỏ ra làm hai vậy đó.
Đến khi các cô gái đứng ở hai bên nhìn thấy người được vây quanh ở giữa, đầu tiên họ hít một hơi thật sâu, tiếp đó, sau khi người kia đi ngang qua, họ vui mừng hớn hở đánh vào đứa đi chung với mình, như muốn nói “Là anh ấy, là anh ấy, đúng là anh ấy rồi!”
... Ví dụ như vào lúc này Đại Vi cũng đang đánh Tô Tái Tái đây.
Một fan hâm hộ như chị, cuối cùng cũng đã gặp được thần tượng của mình rồi sao?
Tô Tái Tái lặng lẽ quay đầu nhìn Đại Vi, đồng thời lén lút nhéo viên ngọc đen có chút biến dạng một cái, rồi ấn người giấy nhỏ đang định bò ra khỏi mũ vào trong lại.
Tô Tái Tái cạn lời: “Đàn chị à, chị không thể tự đánh mình sao?!”
Tại sao lại “đánh” em chứ? Chị có biết rằng vừa rồi suýt chút nữa thì đã gây ra một vụ bạo động không hề nhỏ hay không?
“Ôi trời! Xin lỗi em nhé!” Đại Vi chợt tỉnh táo lại, nhìn Tô Tái Tái với vẻ mặt nịnh hót, bàn tay thì không ngừng xoa xoa nơi mà mình vừa đánh, cả quá trình cứ như dỗ con nít vậy.