“Chị không nhịn được... có chút phấn khích quá độ rồi.”
“Ừm, em thấy mà.” Tô Tái Tái nhìn vùng da ửng đỏ mà mình bị đánh, sau đó lại ngước mắt nhìn về phía Đại Vi, im lặng gật đầu.
Nói đi, chuyện này chị định giải quyết thế nào đây?
Có lẽ là do ẩn ý trên mặt của Tô Tái Tái quá rõ rệt, cho nên Đại Vi lập tức giơ một ngón tay ra, nói: “Chị mời em ăn một bữa thịnh soạn nhé!”
Tô Tái Tái suy nghĩ một lát, sau đó nghiêm túc nhìn Đại Vi: “... Có một bữa ăn thôi thì chưa đủ để bỏ qua chuyện mà chị đã làm đâu.”
Đại Vi lập tức “ui” một cái, giơ thêm ngón giữa lên, nhịn đau nói: “Vậy hai bữa nhé!”
... Vậy còn coi được.
Tô Tái Tái hài lòng gật đầu.
Lúc này cô mới một lần nữa quay đầu nhìn về phía “anh chàng đẹp trai” mà Đại Vi nói, mỉm cười nói giỡn với cô ấy: “Để em xem anh chàng đẹp trai của đàn chị lợi hại đến mức nào...”
Còn chưa nói xong, sinh viên khoá trên của Cổ Võ Viện đi phía trước mở đường đã nép sang hai bên để người kia có thể thuận lợi bước lên bậc thang đi đến đài tỷ võ, lúc đối phương hờ hững ngẩng đầu lên thì va chạm phải ánh mắt của Tô Tái Tái.
... Ơ?
Tô Tái Tái chớp chớp mắt, sau khi xác nhận kỹ càng, cô lại chậm rãi nở một nụ cười thật tươi với đối phương.
Như đang nói “Thì ra là cậu à...”
Tiền Nguyên Nguyên đứng ở đó, anh ta cũng đã nhận ra Tô Tái Tái, và cũng chợt hiểu ra vì sao cách đây không lâu mình lại cảm thấy tay chân đau nhức đến khó hiểu rồi.
Thì ra là phản xạ có điều kiện!
(╯‵□′)╯︵┻━┻
Có lẽ là do Tiền Nguyên Nguyên đột nhiên dừng lại, không bước tiếp, khiến các sinh viên khoá trên đều đưa mắt nhìn nhau.
Nhưng họ vẫn thành thật đứng đó, không nói gì.
Mãi đến khi tiếng xì xào bàn tán ở xung quanh ngày càng trở nên sôi nổi, mới có một người bạn được coi là có chút thân thiết với Tiền Nguyên Nguyên bước lên trước, nhỏ giọng hỏi: “Anh Tiền à, có chuyện gì thế?”
“...”
Tiền Nguyên Nguyên âm thầm liếc xéo cậu ta một cái, không nói lời nào.
... Không có gì. Chỉ là tự nhiên không muốn bước tiếp nữa thôi.
Tiền Nguyên Nguyên nhìn Tô Tái Tái đang đứng ở phía trước, cười híp mắt nhìn cậu ấy, bày ra vẻ mặt “Tôi là người tốt” thì thầm nghĩ trong bụng.
... Ác quỷ thì có.
Tác giả có lời muốn nói:
Tiền Nguyên Nguyên: Cô đừng có qua đây!
Cuối cùng Tiền Nguyên Nguyên vẫn bước về phía trước.
Có điều lúc đi ngang qua Tô Tái Tái, anh ta không nhịn được mà nhìn cô một cái.
Cái nhìn này khiến Đại Vi đang đứng bên cạnh Tô Tái Tái kích động không thôi, cô ấy nắm lấy tay của cô lắc qua lắc lại: “Tiểu Tái ơi! Anh ấy đang nhìn chị kìa, anh ấy đang nhìn chị đó!”
“… Ừm.” Tô Tái Tái chớp chớp mắt, quyết định không phá hỏng giấc mộng đẹp đẽ của cô ấy.
Bài thi đánh giá của Tiền Nguyên Nguyên nhận được sự quan tâm của đông đảo mọi người, ngay cả một người thường xuyên nói những lời lẽ khiến người ta chán ghét như Trình Ngạn Xương cũng dẫn Bạch Ngữ Dung tới xem.
Trình Ngạn Xương vừa chen tới phía trước, đang định quay đầu sang bên cạnh nói chuyện với Bạch Ngữ Dung thì lại vô tình nhìn thấy Tô Tái Tái ở phía xa.
Anh ta lập tức nhớ tới cách đây không lâu vừa nhìn thấy cô bước ra từ một chiếc xe sang trọng, thế là không khỏi cau mày.
“Anh Ngạn, có chuyện gì thế?” Thấy dáng vẻ đó của Trình Ngạn Xương, Bạch Ngữ Dung quan tâm hỏi, sau đó nhìn theo tầm mắt của anh ta.
Đợi khi trông thấy Tô Tái Tái, cô ta lập tức nhớ tới chuyện mình mới bị đối phương làm nhục mấy ngày trước, nụ cười trên môi bỗng chốc vụt tắt.
Đáy mắt của cô ta tối sầm, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Nhưng ngẫm nghĩ một hồi, Bạch Ngữ Dung lại nhớ tới lời nhắc nhở của Hứa Tần Nhã, hơn nữa bây giờ cô ta chỉ vừa mới âm thầm luyện thôi, cô ta không muốn bị Tô Tái Tái đoán được điều gì cả.
Vì thế cô ta hít một hơi thật sâu, rồi quay đầu lại, mỉm cười nhìn Trình Ngạn Xương, nhẹ nhàng kéo anh ta một cái.
Đợi khi Trình Ngạn Xương cúi đầu nhìn về phía mình, cô ta lại dịu dàng tươi cười với anh ta, như đang khuyên nhủ: “Anh Ngạn à, anh đừng để ý đến em ấy nữa, chúng ta xem bài thi đánh giá của đàn anh Tiền trước đi.”