“Không phải anh nói có thể học được rất nhiều thứ từ anh ta sao?”
“Ừ.” Sau khi nghe lời dỗ dành của Bạch Ngữ Dung, Trình Ngạn Xương gật đầu, không thèm đếm xỉa tới Tô Tái Tái nữa, mà chăm chú nhìn về phía đài tỷ võ.
Khoảng mười lăm phút sau, người duy nhất còn đứng trên võ đài là Tiền Nguyên Nguyên.
Còn mười mấy sinh viên năm tư của Cổ Võ Viện thì đang nằm lê lết xung quanh anh ta.
Đối mặt với những ánh mắt ngưỡng mộ đang hướng thẳng về mình, Tiền Nguyên Nguyên không thèm nhìn lấy một cái, anh ta chỉ hờ hững nhìn thoáng qua những người đang nằm trên đất, tiếp đó quay người đi ra ngoài.
Vừa đi vừa cởi dải vải trên tay rồi bước xuống võ đài.
Ngay khi vừa bước xuống bậc thang cuối cùng, những người ban nãy đã chạy đến vây quanh anh ta, không ngừng tặng khăn lau mặt, nước và những thứ tương tự.
Tiền Nguyên Nguyên lắc đầu, định thẳng thừng rời đi, không hề quan tâm đến kết quả đánh giá của mình.
Nhưng khi đi ngang qua Tô Tái Tái… anh ta lại không nhịn được mà dừng lại vài giây.
Đôi mắt sáng lấp lánh của Đại Vi dõi theo bóng dáng rời đi của Tiền Nguyên Nguyên, một lúc sau cô ấy mới nói với Tô Tái Tái: “Này Tiểu Tái, anh ấy lợi hại thật đấy...”
“Ừm.” Tô Tái Tái gật đầu cho có lệ.
Vào giờ phút này cô đang gửi tin nhắn cho Tiền Tam.
[Sau này nhiệm vụ dạy dỗ cháu trai của ông, nhớ trả công cho tôi theo tiền học bổng của nó đấy nhé!]
[????!!]
Đạo trưởng Tiền Tam sửng sốt: [Tiểu sư thúc à... là đồng môn thì chẳng phải chúng ta nên yêu thương đùm bọc lẫn nhau sao?!]
[Đồng môn thân thiết cách mấy thì cũng phải tính toán rạch ròi chứ.]
Tô Tái Tái dừng một chút, rồi lại lạnh lùng bổ sung: [Hơn nữa sư đệ có nhận ông làm đệ tử hay không, còn phải đợi đến khi đệ ấy xuất quan mới biết được.]
[????!!!] Không phải chứ tiểu sư thúc, sư phụ đã bế quan lâu lắm rồi mà!
Chẳng lẽ chuyện mình được ngấm ngầm thừa nhận là đệ tử ngoại môn trong suốt bao nhiêu năm qua đều sẽ biến mất trong tích tắc chỉ vì một số tiền ít ỏi này thôi sao?!
Ông ấy không tin đâu!
Tiền Tam vừa đau buồn vừa căm giận, vội vàng gửi lì xì cho Tô Tái Tái.
Đợi khi Tô Tái Tái mở bao lì xì 18888 tệ ra, chỉ dừng lại hai giây rồi trả lời ngay: [Cảm ơn sư điệt nhiều! Tôi sẽ giúp ông nói vài lời hay ý đẹp trước mặt sư đệ! Mấy chuyện nhỏ nhặt như thế này cứ giao cho tiểu sư thúc lo là được! Moah moah!]
... Hơ hơ.
Tiền Tam?
Tiền Tam vừa khóc vừa tung hoa, cảm ơn tiểu sư thúc đã thừa nhận ông ấy là đệ tử ngoại môn.
... Thật là hèn mọn!
Tô Tái Tái mới không cần biết Tiền Tam hèn mọn đến mức nào.
Cô vừa mới hài lòng cất điện thoại vào, đã nghe thấy Đại Vi tiếp tục nhìn theo bóng lưng của Tiền Nguyên Nguyên, thở dài một hơi.
“Haizzz... nếu như có thể xin được chữ ký của đàn anh Tiền thì tốt quá...” Đại Vi than thở, dừng lại một chút, lại nghiến răng nghiến lợi nói: “Cho dù có hét giá mười ngàn tệ thì chị cũng sẽ mua luôn!”
Ồ???
Còn có chuyện tốt như vậy nữa á???
Tô Tái Tái quay người nhìn chằm chằm Đại Vi, sau khi cảm nhận được ánh mắt nóng rực của cô, Đại Vi nhanh chóng quay đầu lại nhìn cô, hỏi: “Sao thế đàn em?”
“Đàn chị à, vừa rồi chị nói... là thật sao?” Tô Tái Tái nghiêm túc nhìn Đại Vi, hỏi.
“Là sao?” Đại Vi thắc mắc, không hiểu Tô Tái Tái đang hỏi chuyện gì.
“Chữ ký á.” Tô Tái Tái chỉ vào Tiền Nguyên Nguyên, xác nhận với Đại Vi: “Mười nghìn tệ thật ư?”
“Đương nhiên rồi!”
Đại Vi gật đầu khẳng định: “Đừng nói là chị, mà chị nghĩ rằng những người khác đều giống như vậy.”
Dừng lại một chút, mặt Đại Vi lộ vẻ mất mát, chậm rãi lắc đầu: “Nhưng cái này không khả thi lắm, đàn anh Tiền không thích chuyện này đâu. Nghe nói…”
Đại Vi nhìn trái nhìn phải, ghé sát nói nhỏ với Tô Tái Tái: “Nghe nói hồi anh ấy học năm hai, có người chụp lén anh ấy tính bán hình cho học sinh bên Học Viện. Đàn anh Tiền vừa biết thì đã chặt tay người nọ đấy.”
Đáng sợ quá!
Không dám, không dám.
Đại Vi ra vẻ “sợ hãi”, sau khi lắc đầu rồi nói: “Từ đó về sau không ai dám lỗ mãng nữa, đừng nhắc gì tới chuyện ký tên.”