Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi ( Dịch Full )

Chương 266

Unknown Chương 266

“Ồ…” Tô Tái Tái hiểu ra, chậm rãi gật đầu.

Cô liếc mắt nhìn Đại Vi rồi hỏi: “Thế… Mười ngàn mà chị nói ấy, chị có đưa thật không?”

“Ha ha, đừng nói là mười ngàn, nếu em mà có thể giúp chị được thì hai mươi ngàn cũng không là gì cả.” Đại Vi cười nói đùa với Tô Tái Tái.

Vừa dứt lời đã thấy Tô Tái Tái gật đầu, xong còn kéo tay cô ấy, đóng dấu các kiểu rồi nói: “Chốt nha.”

????

Không phải chứ, chốt cái gì cơ em ơi?

Em đi đâu đó em ơi!

Chẳng lẽ em lại tính đi kiếm đàn anh Tiền xin chữ ký hả?

Đàn em mau quay lại nhanh! Em bị đánh chị đây không cứu được đâu!

Đại Vi trợn mắt há mồm đứng ở đó nhìn Tiền Nguyên Nguyên đi tới chỗ Tô Tái Tái.

Cô ấy sợ tới mức ngốc luôn tại chỗ, quên luôn chuyện phải đi kéo người về.

Bên kia, Tiền Nguyên Nguyên mới đi tới gần thì Trình Ngạn Xương đã kích động bước tới trước một bước, gọi: “Đàn anh Tiền…”

Nhưng còn chưa nói được chữ “chúc mừng” thì đã bị đám sinh viên khóa trên đi theo Tiền Nguyên Nguyên chặn lại, không cho Tiền Nguyên Nguyên bước tới.

Không chỉ có thế, người nọ còn nhíu mày liếc mắt nhìn Trình Ngạn Xương: “Đàn em, cậu đừng có tỏ ra thân thiết như thế.”

Ánh mắt ấy, giọng điệu ấy giống như đang bảo Trình Ngạn Xương không hiểu quy củ vậy.

Làm cho sắc mặt Trình Ngạn Xương hết xanh lại đỏ.

Anh ta liếc mắt nhìn sang Bạch Ngữ Dung, vô cùng xấu hổ.

Nhưng Bạch Ngữ Dung còn chả thèm để tâm tới sắc mặt của Trình Ngạn Xương ra sao vì cô ta còn đang mải nhìn Tiền Nguyên Nguyên.

Càng nhìn, cô ta càng thấy trong lòng mơ hồ, càng nhìn càng cảm thấy… có gì đó xúc động nảy sinh trong lòng.

Làm cho trái tim cô ta đập bình bịch.

Trước mặt Tiền Nguyên Nguyên thì Trình Ngạn Xương có là cái gì đâu?

Bạch Ngữ Dung thấy mình miệng khô lưỡi khô.

Cô ta nhấp môi dưới đang tính bước nhanh lên đằng trước, lợi dụng bản lĩnh của mình để nói chuyện với Tiền Nguyên Nguyên.

“Tiền Nguyên Nguyên.”

Cách xưng hô tùy ý vang lên đằng sau làm mọi người hít ngụm khí lạnh, mở to mắt nhìn về phía Tô Tái Tái đang chậm rì rì đi tới.

Giống như chuyện cô gọi tên kia là chuyện gì đó rất hiếm thấy.

Trình Ngạn Xương cũng quay qua nhìn Tô Tái Tái giống như mọi người, nhưng anh ta vừa nhìn thấy cô thì giận sôi máu, thế là trút hết sự tức giận và uất khí của mình lên người cô.

“Tô Tái Tái! Tên của học trưởng cô muốn gọi là được gọi à? Mau xin lỗi học trưởng nhanh!”

Anh ta trừng Tô Tái Tái, nghĩ lại chuyện mình với cô có quan hệ làm cho anh ta càng thêm bực bội.

Nhưng Tô Tái Tái còn chẳng thèm nhìn anh ta, chỉ hất cằm về phía Tiền Nguyên Nguyên: “Ê, tôi gọi anh đó.”

Câu nói này không chỉ mình Trình Ngạn Xương thấy gai mà cả đám sinh viên khóa trên đi theo Tiền Nguyên Nguyên cũng bất mãn nhíu mày: “Cô…”

Đang tính đuổi tân sinh viên không hiểu quy củ này đi chỗ khác.

Đến lúc này Đại Vi mới hồi phục tinh thần, vội vàng chạy tới chắn trước mặt Tô Tái Tái, liên tục nói xin lỗi với đám sinh viên khóa trên bên Cổ Võ Viện.

“Xin lỗi, xin lỗi, con bé là tân sinh viên nên có nhiều chuyện con bé không biết rõ ạ. Xin lỗi học trưởng. Tụi em đi ngay đây ạ.”

Đại Vi nói xong thì kéo tay Tô Tái Tái, mặt mày nhăn nhó nói: “Tiểu Tái, chúng mình mau đi thôi.”

Không chờ Tô Tái Tái kịp mở miệng thì đột nhiên Bạch Ngữ Dung lại nói chen ngang: “Bản thân em ấy còn chẳng thèm mở miệng xin lỗi ai mà cứ đi như thế… thì không tốt cho lắm thì phải?”

Giọng Bạch Ngữ Dung mềm mại dịu dàng, nhìn Đại Vi kiểu “Tôi chỉ là người qua đường muốn nói chút lý lẽ thôi.”.

Cô ta dừng lại một chút rồi nói: “Em cũng là tân sinh viên năm nay. Cơ mà…”

Cô ta hơi dừng lại, liếc mắt nhìn Tô Tái Tái nói: “Đâu có không hiểu quy củ như thế đâu ạ?”

Cô ta mới dứt lời thì xung quanh liên tục gật đầu phụ họa.

“Đúng thế, tân sinh viên thì làm sao? Không biét quy củ thì khong biết xin lỗi luôn à?”

“Đúng vậy, sinh viên bên Học Viện nào đây?”

Xung quanh bắt đầu nghị luận sôi nổi.

Đại Vi thấy thế thì xanh mặt, cô ấy trừng mắt liếc nhìn Bạch Ngữ Dung, hít sâu một hơi cười với đám sinh viên khóa trên: “Xin lỗi học trưởng, đây là lỗi của em, không liên quan gì tới đàn em cả. Nếu không thì… Em đại diện cho em ấy xin lỗi đàn anh Tiền ạ…”

____GÓC GIỚI THIỆU TRUYỆN ĐÃ HOÀN CỦA DỊCH GIẢ___

TÊN TRUYỆN: THIÊN KIM THẬT LÀ ĐẠI LÃO TRONG HUYỀN MÔN

Thể loại: ngôn tình, linh dị, nữ chủ, vườn trường, hài hước

Tình trạng dịch: 1318 chương - đã hoàn (đã mở bán combo)

Văn án:

Mười bảy năm trước nhà họ Tô đã ôm nhầm một đứa bé!

Thiên kim giả là tu hú chiếm tổ của chim khách, cướp đi sự yêu thương của người thân và vị hôn phu vốn thuộc về thiên kim thật.

Thiên kim thật rời xa quê hương, Phượng Hoàng rơi xuống đất không bằng gà, nghèo đến mức không có điện thoại di động.

Chuyện bát quái vừa mới được truyền ra ngoài, tất cả mọi người ở thành phố "B" đều đang chờ thiên kim thật và thiên kim giả diễn vở kịch cung đấu.

Nhưng nằm ngoài dự liệu chính là, thiên kim thật và thiên kim giả vốn nên đánh đến cô chết tôi sống vậy mà liên thủ với nhau!

Đúng là mẹ nó, không hợp thói thường!

******

Thiên kim thật Tô Vân Thiều là một Thiên Sư, ở nông thôn vuốt ve mèo, đùa giỡn với chó, đuổi quỷ làm ruộng.

Ngày đó, cha mẹ ruột cùng Diêm Vương tìm tới cửa.

Tô cha: "Con đã chịu khổ."

Tô mẹ: "Cùng cha mẹ về nhà đi!"

Diêm Vương: "Rốt cuộc bản vương cũng tìm được cô! Trả nợ đi!"

Tô Vân Thiều: ? ? ?

Thiên kim giả Tô Y Y có được hệ thống học bá, chỉ cần học tập cho giỏi, cái gì cũng sẽ có.

Cô muốn mua thuốc dưỡng nhan cho mẹ, mua cho cha dầu mọc tóc, mua cho anh trai thuốc chữa bệnh.

Nhưng mà hệ thống rất keo kiệt, cho điểm tích lũy của việc đọc sách, làm bài tập, làm bài thi ít đến thương cảm, hết lần này tới lần khác đồ tốt trong Thương Thành đều rất đắt.

Ngày đó, Thiên kim thật trở về, hệ thống đột nhiên trở nên hào phóng.

Tô Vân Thiều tiến vào phòng thí nghiệm, điểm tích lũy + 300

Tô Vân Thiều ở trong lớp xếp hạng trước mười, điểm tích lũy + 800

Tô Vân Thiều ở trong trường xếp hạng trước mười, điểm tích lũy + 2000

Ánh mắt mà thiên kim giả nhìn thiên kim thật có thể so với chúa cứu thế: "Chị gái, chúng ta cùng nhau thi vào Thanh Bắc đi! Chị thích ngành vật lý hay là ngành hóa học?"

Tô Vân Thiều: ". . ." Tay đang bắt quỷ run nhè nhẹ.


Bình Luận (0)
Comment