Đại Vi còn chưa nói xong thì Tô Tái Tái đã nắm lấy vai Đại Vi, gọi “Đàn chị.”.
Đại Vi sửng sốt, quay đầu nhìn Tô Tái Tái đang cản mình lại với vẻ ngạc nhiên: “Tiểu Tái?”
Tô Tái Tái vỗ vai cô, ra vẻ “không sao cả” xong mới giương mắt nhìn về phía Tiền Nguyên Nguyên vẫn đứng nguyên đó chẳng thèm quay đầu nhìn về phía cô.
Tuy giọng cô nói có vể vui tươi nhưng ẩn chứa chút âm trầm.
“Tôi không ngại miễn phí lần này đâu.”
Cô dứt lời, cả đám người chẳng hiểu mô tê ra sao nhưng Tiền Nguyên Nguyên vừa nghe đã hiểu.
Anh ta không những nghe hiểu, mà tay chân còn vô thức đau nhức cả lên.
Tiền Nguyên Nguyên lặng lẽ thở dài, sau đó quay người nhìn về phía Tô Tái Tái, chẳng khác nào một cậu nhóc đáng thương bị bắt ép nhưng không thể phản kháng.
Anh ta im lặng nhìn cô một lúc rồi lạnh lùng cất lời: “... Có chuyện gì?”
Tô Tái Tái thấy vậy, nhìn về phía anh ta rồi ngoắc ngoắc ngón tay, nói “Anh qua đây”, tiếp đó kéo Đại Vi còn đang ngơ ngác ở một bên xoay người đi ra ngoài.
Chỉ để lại một nhóm người đứng ở đó nhìn chằm chằm Tô Tái Tái.
Đặc biệt là đàn anh khoá trên của Cổ Võ Viện - người thường xuyên đi theo sau Tiền Nguyên Nguyên, anh ta rất tức cười khi nghe Tô Tái Tái nói “Anh qua đây.”
Cái gì mà anh qua đây hả?!
Anh Tiền của bọn họ là nhân vật mà cô kêu một tiếng thì sẽ đến ngay hay sao?!
Chó cũng chưa chắc đã ngoan ngoãn như vậy nữa mà!
Cô gái này tiêu rồi, cho dù có là con gái đi chăng nữa thì chắc chắn cũng sẽ bị đàn anh Tiền nghiêm khắc dạy dỗ cho mà xem!
Bạch Ngữ Dung cũng đã nghe thấy những lời thì thầm bàn tán của mọi người, khóe miệng của cô ta không khỏi cong lên, lộ ra vẻ đắc ý.
Ngay lúc cô ta đang hả hê đợi xem kịch hay thì bị tiếng gọi “Anh Tiền?!” chứa đầy sự kinh ngạc của đàn anh khoá trên của Cổ Võ Viện thu hút sự chú ý.
Chỉ thấy Tiền Nguyên Nguyên... thở dài, rồi ngoan ngoãn đi theo hai người Tô Tái Tái.
Dáng vẻ đó… trông không có vẻ gì là sẽ đi dạy cho người khác một bài học cả.
Nhóm người vây xem đều sững sờ.
... Ủa là sao, anh Tiền, sao anh lại đi qua đó vậy?!
Các sinh viên khoá trên đều ngỡ ngàng, đến khi nhìn thấy ba người họ lần lượt rời khỏi Cổ Võ Viện, mới có một người mơ mơ màng màng, nhỏ giọng lên tiếng: “Cho hỏi… cô ấy là họ hàng của anh Tiền à?”
Mọi người ngơ ngác lắc đầu, vẫn còn đang bị sốc, tạm thời chưa thể lấy lại tinh thần.
Trình Ngạn Xương sáp lại gần Bạch Ngữ Dung, hạ thấp giọng, nổi giận đùng đùng nói: “Ngữ Dung, tại sao em không nói cho anh biết là Tô Tái Tái có quen biết với đàn anh Tiền hả?”
Giống như là nếu biết chuyện Tô Tái Tái có quen biết với Tiền Nguyên Nguyên thì anh ta đã không đối xử với cô bằng thái độ như trước rồi.
Bạch Ngữ Dung vô thức nắm chặt tay thành nắm đấm, trong lòng đầy oán hận.
Nhưng sau đó cô ta hít một hơi thật sâu, mỉm cười nhìn Trình Ngạn Xương rồi lắc đầu nói: “Anh Ngạn à, em cũng không biết tại sao Tiểu Tái lại quen biết đàn anh Tiền nữa.”
“Vậy sao?” Sự chú ý của Trình Ngạn Xương đã sớm bị phân tán khi bọn người Tô Tái Tái rời đi, anh ta vừa nhìn về phía cửa vừa hờ hững đáp.
Thái độ này khiến Bạch Ngữ Dung không nhịn được mà bấu chặt lòng bàn tay, lông mi hơi cụp xuống, đồng thời cũng âm thầm đưa ra quyết định.
“Anh Ngạn, đợi lát nữa anh tham gia cuộc thi đánh giá xong, có thể đi đến Luyện Khí Viện với em không? Nghe nói Luyện Khí Viện vừa luyện chế ra một món khí vật, chúng ta đi xem thử nha anh?” Bạch Ngữ Dung nhìn Trình Ngạn Xương với vẻ mặt đầy mong đợi.
Trình Ngạn Xương thấy thế gật đầu nói: “Được, vậy em chờ anh một lát nhé.”
“Dạ.” Bạch Ngữ Dung ngoan ngoãn gật đầu.
Sau khi thấy Trình Ngạn Xương đã tạm thời rời đi để chuẩn bị cho cuộc đánh giá sắp tới, nụ cười trên mặt của cô ta nhạt dần, quay đầu nhìn về phương hướng mà Tô Tái Tái rời đi.
Tô Tái Tái, lát nữa cô hãy chờ mà xem.
Bạch Ngữ Dung lạnh lùng cười ở trong lòng.
-----
Mặt khác. Tô Tái Tái kéo Đại Vi đi thẳng ra ngoài.