"..."
Ôi tôi cảm ơn cô đã chạy xa như thế.
Tiền Nguyên Nguyên yên lặng không muốn nói chuyện.
Đúng lúc này lại thấy Tô Tái Tái dừng đôi chút rồi bổ sung thêm: "À đúng rồi, nếu sau này đã là bạn học với nhau thì tôi sẽ cố ra tay nhẹ một chút."
Gặp lại sau!
Tiền Nguyên Nguyên "ừm" rồi quay người rời đi.
Ý là không muốn đánh nhau với Tô Tái Tái nữa.
…
Giờ thôi học có kịp không?
Tiền Nguyên Nguyên vừa đi vừa nghiêm túc tự hỏi vấn đề này.
Tô Tái Tái chẳng biết Tiền Nguyên Nguyên nghĩ cái gì, cô chỉ nhiệt tình vẫy tay chào theo bóng đối phương.
Chờ Tiền Nguyên Nguyên đi xa rồi cô mới quay đầu nhìn về phía Đại Vi.
Giờ cô mới nhận ra đối phương vẫn còn đang khiếp sợ.
"Đàn chị ơi?" Tô Tái Tái đưa bút con thỏ cho người giấy nhỏ trốn trong mũ áo hoodie, vừa hỏi vừa vỗ vai Đại Vi.
Cuối cùng, sau khi chọc Đại Vi "tỉnh dậy" thì cười hì hì đưa tờ giấy Tiền Nguyên Nguyên đã ký cho Đại Vi xong ôn tồn hỏi: "Chị tính đưa tiền mặt hay là chuyển khoản á?"
Sau đó?
Sau đó Đại Vi dại cả mặt "lì xì" cho Tô Tái Tái.
Chờ tới khi hai người họ đi về phía Luyện Khí Viện, cứ hai bước Đại Vi lại phải giơ tờ giấy ký tên ôm trong lòng lên nhìn một cái.
Cười ngây ngô.
Không những thế cô ấy còn hỏi ngược lại Tô Tái Tái: "Tiểu Tái này, chắc không phải chị đang nằm mơ đâu đúng không?"
"Chị à, vấn đề này chị đã hỏi em rất nhiều lần rồi ấy." Tô Tái Tái bất đăc dĩ, từ chối trả lời.
"Ồ." Đại Vi ngoan ngoãn gật đầu, cười ngây ngô ôm tờ giấy được ký tên kia vào trong lòng, được một lát lại quay qua sau nhing Tô Tái Tái nói: "Tiểu Tái, hay là em đánh chị cái đi xem có phải chị nằm mơ hay không?"
"... Chị à, hay thôi đi."
Tô Tái Tái liếc mắt nhìn Đại Vi, chậm rì rì mở miệng: "Em sợ chị không chịu nổi."
Cô vừa dứt lời thì Đại Vi cười phất tay như thể nghe thấy chuyện gì rất là buồn cười vậy: "Tiểu Tái, em đùa giỏi thế. Cơ thể em bé tí teo thế này thì làm gì có chuyện chị không chịu nổi cơ chứ.
Chị nói em nghe nè. Tuy Luyện Khí Viện không huấn luyện khoa trương như bên Cổ Võ Viện nhưng tụi chị vẫn khỏe mạnh hơn người bình thường."
"Ồ." Tô Tái Tái gật đầu.
"Cho nên Tiểu Tái à, em đánh chị một cái thì chị vẫn chịu được nha."
Đại Vi ra vẻ: "Chị chịu được nha!" Ưỡn ngực, thảng lưng: "Em cứ đánh đi."
Tô Tái Tái: ???
Tô Tái Tái yên lặng quay qua liếc mắt nhìn Đại Vi, cuối cùng mới xác định được chuyện mà cô đã hơi nghi ngờ.
"Đàn chị."
"Ừm? Sao thế?" Đại Vi sáng mắt nhìn Tô Tái Tái.
"Mới nãy lúc em nói chuyện với Tiền Nguyên Nguyên chị không tập trung đúng không?" Tô Tái Tái liếc mắt nhìn Đại Vi, giọng điệu vô cùng khẳng định.
Cô mới dứt lời, Đai Vi đã ngượng ngùng cười nói: "Thì... Tại chị có hơi kích động ấy..."
Dừng lại một chút, cuối cùng cô ấy mới mở miệng: "À đúng rồi, mới nãy hai người nói cái gì vậy?"
Dù gì thì cô ấy vẫn chưa nghe mà.
"... Không có gì đâu ạ." Tô Tái vừa bước đi vừa nói: "Nãy em chỉ cầu xin anh ta ký tên cho chị, sau đấy anh ta thấy cảm động trước sự chân thành của em, lệ nóng doanh tròng mà đồng ý thôi."
"Đơn giản như thế hả?" Sao cô ấy lại thấy không đáng tin thế nhỉ?
"Chỉ đơn giản thế thôi ạ." Tô Tái Tái khẳng định.
Người giấy nhỏ trốn trong mũ hoodie nghe mà trợn trắng mắt.
Sự chân thành á?
"Đánh người" cùng nghĩa với "sự chân thành" hả?
Nếu thế thì đúng là chân thành quá mức, bảo sao Tiền Nguyên Nguyên lại ký tên dứt khoát như thế.
Chờ tới khi Đại Vi cầm được tờ giấy có chữ ký của thần tượng của mình, rồi cùng với Tô Tái Tái quay lại Luyện Khí Viện thì Nhện Mặt Quỷ mới thoát khỏi ‘vòng vây’ của đám người viện trưởng Lý, quay về lại trên đầu Khúc Nhiên.
Nó bị một đám ông già vừa sờ, vừa ôm vừa nâng lên cao, đôi mắt xoay như chong chóng, hồn không biết đã bay đi đâu rồi.
… Một lũ già thối tha, không có đạo đức!
Diện Diện tủi thân, nhưng Diện Diện không dám nói, không thể làm gì được chỉ đành phải cúi đầu gặm tóc của Khúc Nhiên cho bớt tức.