Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi ( Dịch Full )

Chương 270

Unknown Chương 270

Có điều vừa gặm được vài cái thì Nhện Mặt Quỷ ngửi được mùi của Tô Tái Tái đang tới gần.

Nó biết là đại ma vương đã quay về rồi, nó nhanh chóng “Phi” một cái, phun tóc của Khúc Nhiên ra, sau đó rụt tám cái chân vào trong rồi cuộn người lại, lập tức biến thành một quả cầu tròn trước mặt mọi người.

Sau đó nằm yên trên tay Khúc Nhiên: giả chết.

“Ủa?” Khúc Nhiên vốn đang định nhắc Nhện Mặt Quỷ đừng gặm tóc mình nữa thì giật mình.

Cô ấy lập tức lo lắng, nhanh chóng lăn qua lăn lại Nhện Mặt Quỷ hiện đã biết thành quả cầu tròn, có hơi luống cuống tay chân.

-- hình dạng này của nó thì Khúc Nhiên đã được thấy qua lúc cô vừa mới luyện ra nó.

Bây giờ nó lại biến về như lúc đó… chẳng lẽ là bị gì sao?

Ngô Thẩm Văn đang luận bàn hăng say với viện trưởng Lý thấy vậy thì lập tức thân thiện nói với Khúc Nhiên: “Bạn học Khúc, có chuyện gì thế?”

Nãy giờ được sờ vào đồ của người ta, lại dựa vào quy tắc yêu ai yêu cả đường đi lối về thì bây giờ các viện trưởng và giáo sư đều vô cùng hiền hòa và thân thiết với Khúc Nhiên.

“Diện Diện… Tự nhiên giờ Diện Diện lại biến về như vậy.” Khúc Nhiên ôm Nhện Mặt Quỷ đã biến về hình quả cầu tròn, bối rối không biết phải làm sao.

“???”

Khúc Nhiên vừa nói xong thì đám người viện trưởng Lý lập tức lo lắng, cả đám nhanh chóng đi tới gần cô, nhíu mày hỏi: “Sao lại như thế? Chẳng lẽ là có vấn đề gì sao?”

“Bạn học Khúc, em hỏi Diện Diện thử nó làm sao thế.” Các giáo sư của Luyện Khí Viện đều lo lắng nôn nóng.

Hỏi? Hỏi sao đây? Cô ấy đâu có nghe hiểu được nó muốn gì đâu chứ.

Khúc Nhiên cũng rất lo lắng, mồ hôi bắt đầu tụ trên chóp mũi.

“Á! Giáo sư Nghiêm đang ở đây nè, hay là tôi kéo ông ấy tới xem thử xem sao nhé.”

Một trong những giáo sư đang đứng đột nhiên nhớ tới: “Bảo ông ấy ghim cho vài châm nhé?”

Để kết quả đánh giá sinh viên được công bằng nhất có thể, hàng năm, mỗi viện đều sẽ mời các giáo sư, giáo viên từ các viện khác tới làm giám khảo đánh giá.

Giáo sư Nghiêm là một giáo sư vô cùng nghiêm khắc và cẩn thận, là giáo sư của Luyện Đan Viện, y thuật rất tốt.

Nhưng lời này vừa nói ra thì đã bị một giáo sư khác nói lại ngay: “Trời ạ, Diện Diện là khí vật, cây kim nào ghim vào được trời?”

Đây thật đúng là cái gì cũng có thể thử được khi đã quá tuyệt vọng, chỉ sợ nếu còn tiếp tục nữa thì có khi mấy người họ còn định đeo máy thở oxy cho Nhện Mặt Quỷ mất.

Hai viện trưởng cùng với một đống giáo sư đang tụ tập lại cùng một chỗ làm cho những học sinh sinh viên ở gần đó đều nhìn sang, tò mò không thôi.

Người không biết còn cho rằng đã có chuyện gì lớn, khiến cho Ngô Hạo đang đứng giám sát đánh giá cũng không nhịn được mà nhìn sang, anh ấy nhìn vài lần rồi quay đầu lại nhìn về phía Ngô Lục Lục hỏi: “Chú út, bên kia có chuyện gì thế?”

“Hả?” Ngô Lục Lục đang chắp tay ở sau lưng, cúi người nhìn các tác phẩm của các học sinh ở Luyện Khí Viện và cho ra lời nhận xét.

Nghe cháu trai mình hỏi thì quay đầu lại nhìn, vừa vặn nhìn thấy đám người anh trai của ông ấy đang bu xung quanh Tô Tái Tái vừa mới quay về từ bên ngoài, không biết đang nói gì.

“Để chú qua đó xem thử.” Ngô Lục Lục thấy thế thì nói với Ngô Hạo một câu rồi nhanh chóng đi về phía bên đó.

Ngô Hạo gật đầu, mặc dù anh ấy cũng muốn đi qua đó xem thử nhưng mà hiện anh ấy đang phải làm giám khảo, không thể tùy tiện rời đi nơi này.

Không có cách nào khác, chỉ đành phải đứng tại chỗ thỉnh thoảng nhìn sang.

Vừa mới nhìn lại một lần thì đã có một học sinh vui vẻ đem tác phẩm của mình chạy tới, vừa đưa thẻ học sinh của mình ra vừa hưng phấn nhìn Ngô Hạo nói: “Đàn anh Ngô, đây là giấy chứng nhận và nhận xét của em.”

Ngô Hạo là thầy đánh giá tác phẩm của mình, thật tuyệt vời.

Chuyện này đủ để mình khoe khoang cả một học kỳ luôn.

“Ừ, được rồi.” Ngô Hạo thu hồi tầm mắt của mình lại, kiểm tra thẻ học sinh của cậu ấy rồi gật đầu một cái: “Chúc mừng đã thành công.”


Bình Luận (0)
Comment