Một câu chúc đơn giản lại khiến cho cậu ấy vui vẻ không thôi, nhanh chóng nói cảm ơn.
Chờ học sinh đi vào xong thì Ngô Hạo mới lại chuyển tầm mắt về phía Ngô Lục Lục.
Lúc này ông ấy chỉ mới đi tới bên ngoài đám người, còn chưa kịp mở miệng thì đã nghe một giọng nói khác truyền đến.
“Chuyện gì thế viện trưởng Lý?”
Ngô Lục Lục và những người khác nhìn về phía âm thanh phát ra, thấy được người tới là phó viện trưởng Tôn của Luyện Đan Viện, bên cạnh ông ta là Tần Trác Thắng.
“Chào phó viện trưởng Tôn.” Viện trưởng Lý gật đầu với ông ta, sau đó bình tĩnh chào hỏi lại.
Mà Ngô Thẩm Văn thì chẳng thèm đếm xỉa gì tới phó viện trưởng Tôn, ông ấy chắp tay sau lưng đứng yên đó, dồn hết lực chú ý lên người của con Nhện Mặt Quỷ.
Người xung quanh đã quá quen với tác phong này của ông ấy cho nên không có ai trách cứ gì cả.
Xích mích giữa Luyện Đan Viện và Phù Lục Viện cũng không phải là chuyện mới ngày một ngày hai gì.
Nói đến cùng chuyện này đều do phó viện trưởng Tôn mà ra cả, đúng là đã rất lâu rồi Phù Lục Viện không có được một học sinh xuất chúng đáng tự hào nào, nhưng đó là chuyện của viện người ta, liên quan gì đến phó viện trưởng Tôn đâu, đúng không?
Thế mà ông ta cứ năm lần bảy lượt mở miệng khiêu khích, quá đáng nhất là ông ta còn dùng chuyện của Ngô Lục Lục để chọc tức Ngô Thẩm Văn, nói cái gì mà: Tiếc thay, người tưởng chừng là thiên tài năm đó của Phù Lục Viện thế mà lại trở thành một kẻ vô dụng, lại còn cụp đuôi chạy trốn nữa chứ, buồn cười hết sức.
Ngô Thẩm Văn là một người điềm tĩnh có tiếng thế mà cũng bị ông ta chọc điên lên, sau khi cãi nhau một trận ra trò với phó viện trưởng Tôn thì cả hai tan rã trong không vui.
Viện trưởng Lý cũng không thích hạng người như phó viện trưởng Tôn, hơn nữa quan hệ cá nhân của ông ấy và Ngô Thẩm Văn khá tốt cho nên thái độ của ông ấy với phó viện trưởng Tôn cũng rất lãnh đạm.
Có điều phó viện trưởng Tôn là một kẻ không biết xấu hổ, sau khi cãi nhau với Ngô Thẩm Văn xong thì ông ta vẫn có thể cười hì hì chào hỏi với ông ấy, thậm chí thi thoảng còn muốn chèo kéo làm thân với viện trưởng Lý nữa cơ.
Tóm lại cứ thích ra vẻ như thể ai cũng có quan hệ tốt với ông ta vậy, thật đúng là minh chứng sống cho câu nói “mặt ai dày hơn thì người đó là vô địch”.
Chẳng hạn như hiện tại, sau khi cười gật đầu xong, phó viện trưởng Tôn giả bộ như bây giờ mới thấy Ngô Thẩm Văn, ông ta kinh ngạc “ôi chao” một tiếng rồi cười bảo: “Viện trưởng Ngô cũng ở đây à?”
Ông ta dừng một chút, không chờ Ngô Thẩm Văn mở miệng đã tự hỏi tự đáp: “Cũng phải thôi, cả trăm năm rồi Luyện Khí Viện mới tạo ra được một thứ như vậy, đương nhiên là rất đáng giá để mọi người tới chiêm ngưỡng, cơ mà...”
Phó viện trưởng Tôn cố tình kéo dài âm cuối, sau đó chuyển tầm mắt lên mặt của Ngô Thẩm Văn, ra vẻ như “tôi chỉ có ý tốt thôi mà” để nói chuyện với ông ấy: “Viện trưởng Ngô này, nếu ông có rảnh tới đây chúc mừng thì sao không dành thời gian đó mà lo cho Phù Lục Viện đi?
Bây giờ trong bốn viện của Huyền môn thì chỉ có mỗi Phù Lục Viện của ông là vừa không có nhân tài mà cũng chẳng có thành quả đáng nhắc tới đấy.
Nếu còn như thế mãi thì nói không chừng không lâu sau Phù Lục Viện sẽ phải sáp nhập với ba viện còn lại mất.”
Lời của phó viện trưởng Tôn khiến ai nghe được cũng phải nhíu mày.
Phó viện trưởng Tôn còn chưa nói hết thì viện trưởng Lý đã lạnh lùng nhìn ông ta và nói: “Phó viện trưởng Tôn, ông tới đây làm gì thế? Nếu đến để tham quan thì xin cứ tự nhiên, còn nếu đến để dạy đời thì tôi xin phép không tiếp, chỗ này là Luyện Khí Viện chứ không phải Luyện Đan Viện của ông.”
Ẩn ý là: Cho nên không tới lượt ông khua môi múa mép ở đây đâu.
Biểu cảm trên mặt của phó viện trưởng Tôn hơi thay đổi nhưng lập tức lại trở về như thường ngay, ông ta tìm một lý do tự bào chữa cho mình: “Ôi trời, tôi chỉ nói bâng quơ vậy thôi mà, viện trưởng Lý đừng giận chứ.