Tốt nhất là cút lẹ đi chứ đừng có ở đây thêm phiền nữa.
Dù gì Tần Trác Thắng cũng là gương mặt đại diện của Luyện Đan Viện mà, lỡ như bị Nhện Mặt Quỷ tấn công rồi bị thương thì mệt lắm.
Nhưng trong mắt của Tần Trác Thắng, ý tốt của viện trưởng Lý lại biến thành ông ấy đang cố tình gây khó dễ.
Gì mà “nếu không cẩn thận thì sẽ bị thương” chứ, toàn là lý do lý trấu cả thôi.
Quả nhiên Luyện Khí Viện đã nghiên cứu ra gì đó nhưng không muốn chia sẻ cho ba viện khác đây mà.
Tần Trác Thắng mím môi, ông ta miễn cưỡng nở nụ cười và gật đầu một cái rồi mới quay người đi về phía phó viện trưởng Tôn.
Tạm thời cứ đỡ ông ta qua một bên ngồi nghỉ đã, sau đó chờ xem có cơ hội khác để tiếp cận nó hay không.
Trong số những người ở đây chỉ có một mình Tô Tái Tái là dùng ánh mắt tiếc nuối nhìn theo hai người họ.
Như thể cô đang khá thất vọng với kết quả này vậy.
Cho nên lúc Tô Tái Tái quay đầu nhìn về phía Khúc Nhiên, cô không nhịn được than vãn với cô ấy: “Đàn chị à, tự nhiên chị ngăn cản ông ta làm gì thế.”
Lúc Tô Tái Tái thấy Tần Trác Thắng liều lĩnh giơ tay ra, cô đã nhanh chân lùi sang một bên để không bị máu bắn trúng.
Nào có ngờ…
Mọi chuyện sao lại thành ra như này rồi?!
Hầy... Chẳng vui gì cả.
Tô Tái Tái lắc đầu, cảm thấy thất vọng kinh khủng.
Khúc Nhiên không hiểu ý của Tô Tái Tái, hơn nữa bây giờ cô ấy đang khá lo cho con Nhện Mặt Quỷ cho nên chỉ khó hiểu một lát thôi là không thèm nghĩ nữa, chỉ dùng ánh mắt trông mong nhìn Tô Tái Tái: “Đàn em ơi...”
Nếu gọi “đàn em” không ăn thua thì cô ấy cũng có thể ôm đùi Tô Tái Tái và hô lớn “đàn em đỉnh của chóp”.
“Nó không sao hết á.” Tô Tái Tái nhún vai, sau khi dừng một chút thì mới từ tốn bổ sung: “Tại hồi nãy bị đám người viện trưởng sờ mó dữ quá nên giờ nó bực bội khó ở vậy thôi.”
“Hả?”
Khúc Nhiên đờ người ra: “Chỉ thế thôi à?”
Thì ra lý do đơn giản như vậy thôi sao?
Khúc Nhiên thấy Tô Tái Tái gật đầu thì không nhịn được len lén quay đầu nhìn về phía viện trưởng Lý và các vị giáo sư khác.
Ừm, giờ họ đang bàn tới chuyện khi nào mở họp luôn rồi.
Túm cái quần lại là, giờ cô ấy phải làm sao để nói chân tướng ra cho họ biết đây?
Ở một bên khác, Tần Trác Thắng vừa dìu phó viện trưởng Tôn đi vừa nghỉ ngơi, lúc ông ta vòng lại một mình thì nghe thấy có người gọi: “Thầy ạ?”
Tần Trác Thắng quay qua nhìn, thấy người tới là Bạch Ngữ Dung cũng không khỏi kinh ngạc.
Ông ta cảm thấy người học trò này của mình… Có chỗ nào đó không giống với trước kia.
Nhưng Tần Trác Thắng nhanh chóng khống chế chút kinh ngạc này trong lòng, lúc Bạch Ngữ Dung dẫn Trình Ngạn Xương tới gần, ông ta lạnh nhạt gật nhẹ đầu với cô ta: “Ngữ Dung, sao con lại tới đây?”
Bạch Ngữ Dung ngại ngùng cười một tiếng, sau đó nhỏ giọng nói: “Con nghe nói ở Luyện Khí Viện có người luyện ra đồ vật cho nên mới tới để mở mang kiến thức một chút. Không ngờ lại gặp được thầy ở đây.”
Nói tới việc này, đôi mắt Bạch Ngữ Dung tỏa sáng, hỏi thêm: “Thầy cũng vì chuyện này mới tới đây sao? Vậy… Có thể cho bọn con mở mang tầm mắt một chút được không ạ?”
Lúc Bạch Ngữ Dung nói tới “bọn con”, cô ta còn nhìn thoáng qua Trình Ngạn Xương.
Vốn dĩ Trình Ngạn Xương đang cảm thấy bản thân bị ngó lơ, trong lòng có hơi không vui, nhưng hành động này của cô ta khiến anh ta lại lần nữa cảm thấy vui vẻ, sau khi anh ta và Bạch Ngữ Dung nhìn nhau cười một chút thì anh ta quay qua nhìn Tần Trác Thắng.
Cũng không biết tại vì sao.
Hôm nay, trên đường đi, chỉ cần có người đàn ông nào nhìn Ngữ Dung lâu hơn một chút, nói thêm với cô ta vài câu là Trình Ngạn Xương lập tức cảm thấy không vui.
Cho dù bây giờ người Bạch Ngữ Dung đang nói chuyện là Tần Trác Thắng thì cũng thế.
Trước kia Trình Ngạn Xương chẳng hề cảm thấy Tần Trác Thắng có vấn đề gì, nhưng bây giờ anh ta mới nhận ra một việc, thật ra Tần Trác Thắng cũng chỉ mới tầm ba mươi tuổi, là giáo sư trẻ tuổi nhất, có tương lai nhất trong toàn bộ Huyền Học Viện này.