Hơn nữa còn có vẻ ngoài xuất chúng.
Ngoại trừ việc điều kiện gia đình của Tần Trác Thắng và Trình Ngạn Xương có sự chênh lệch ra thì ông ta cũng không thua kém gì anh ta.
Hơn nữa, lần trước ở hội đấu giá, Tần Trác Thắng không dẫn theo trợ lý, cũng là sinh viên đã theo ông ta nhiều năm, mà ngược lại dẫn Ngữ Dung đi cùng, chẳng lẽ…?
Không nghĩ thì thôi, bây giờ càng nghĩ Trình Ngạn Xương càng nhìn Tần Trác Thắng với cương vị là một người đàn ông không kém hơn anh ta bao nhiêu chứ không phải thân phận của một người thầy!
Vì thế, khi Bạch Ngữ Dung đang nói chuyện với Tần Trác Thắng vẫn không quên nhắc tới anh ta, khỏi phải nói trong lòng anh ta vui vẻ thế nào.
Thậm chí sau khi mắt đối mắt với Bạch Ngữ Dung rồi quay qua nhìn Tần Trác Thắng, vẻ mặt anh ta cũng có chút khiêu khích.
Đương nhiên Tần Trác Thắng thấy rõ ý khiêu khích này.
Từ trước tới nay ông ta luôn rất để ý thái độ của người khác với bản thân.
Lúc nãy ông ta mới vừa bị Tô Tái Tái phớt lờ, ông ta muốn thăm dò đồ vật thì gặp phải trắc trở, cơn giận vẫn còn chưa tan, bây giờ lại còn thêm một Trình Ngạn Xương xuất hiện!
Tần Trác Thắng lập tức nghiêm mặt lại, nhìn chằm chằm Trình Ngạn Xương, hỏi: “Ánh mắt của cậu là có ý gì?”
Ông ấy nói thế, không chỉ Bạch Ngữ Dung kinh ngạc mà ngay cả Trình Ngạn Xương cũng sững sờ.
Sự việc kinh ngạc này lại vô tình phá vỡ “ma chướng” của Bạch Ngữ Dung, Trình Ngạn Xương nhanh chóng lấy lại tinh thần, âm thầm kêu khổ, đồng thời vội vã nói lời xin lỗi với Tần Trác Thắng: “Thật xin lỗi giáo sư Tần, con vừa mới làm kiểm tra và đánh giá xong, có thể vẫn chưa điều chỉnh tốt nên khiến thầy hiểu lầm, thật xin lỗi.”
Dáng vẻ Trình Ngạn Xương liên tục nói xin lỗi Tần Trác Thắng đã thu hút sự chú ý của không ít người, trong đó có cả Đại Vi.
Đương nhiên Bạch Ngữ Dung nhận ra cô ấy là người vừa mới ra mặt thay cho Tô Tái Tái.
Cô ta thấy vẻ mặt trêu tức khi xem kịch vui của đối phương thì cảm thấy vô cùng mất mặt.
Thậm chí, ánh mắt nhìn Trình Ngạn Xương cũng nhịn không được có thêm một chút ghét bỏ.
Nếu anh ta có thể mạnh hơn một chút, được viện trưởng và giáo sư để ý giống như Tiền Nguyên Nguyên, đừng nói chỉ là một ánh mắt, cho dù anh ta thật sự kiêu căng ngạo mạn thì không phải cũng chẳng có ai dám nói gì sao?
Làm sao lại giống như bây giờ, phải khúm núm xin lỗi Tần Trác Thắng.
Trong lòng Bạch Ngữ Dung cũng cảm thấy bất mãn, nhưng bây giờ cô ta chỉ có thể nhẫn nhịn cơn tức này, nói chuyện giúp Trình Ngạn Xương: “Đúng đó thầy, lúc nãy Trình… Đàn anh Trình mới vừa làm kiểm tra và đánh giá xong nên có thể vẫn chưa hoàn toàn điều chỉnh tốt bản thân.”
Mặc dù Tần Trác Thắng không hài lòng với lý do này cho lắm, nhưng dù sao thì Bạch Ngữ Dung cũng là học sinh mà ông ta coi trọng nhất hiện nay, cho nên ông ta chỉ mím môi rồi liếc Trình Ngạn Xương một cái chứ không nói gì nữa.
Vẫn chưa hết tức giận nhưng ít nhất thì không có phát giận ra ngoài.
Bạch Ngữ Dung thấy thế thì lập tức nhìn về phía Trình Ngạn Xương nói: “Đàn anh, hay là giờ anh về trước đi nhé? Giờ em phải đi theo phụ giúp cho thầy rồi.”
Trình Ngạn Xương bị hai chữ “Đàn anh” của Bạch Ngữ Dung làm cho ngơ ngẩn, anh ta ngạc nhiên nhìn cô ta với ánh mắt khó tin, không nhịn được mà thốt lên một tiếng: “Ngữ Dung?”
Rõ ràng Tần Trác Thắng biết hai người họ là vợ chồng sắp cưới, Bạch Ngữ Dung không cần thiết phải che giấu chuyện này với ông ta mới đúng chứ?
Nhưng mà tại sao…
Thật ra thì lúc này Trình Ngạn Xương cũng không biết phải nói gì với Bạch Ngữ Dung nữa, nhưng mà anh ta còn chưa kịp nói thêm gì thì cô ta đã quay lại cười xin lỗi Tần Trác Thắng rồi nói: “Thầy chờ con tí ạ.”
Rồi mới quay lại kéo anh ta ra ngoài Luyện Khí Viện.
Hai người vừa mới ra khỏi Luyện Khí Viện thì Bạch Ngữ Dung đã ôm Trình Ngạn Xương một cái, sau đó cô ta thả tay ra rồi nói xin lỗi với anh ta: “Anh Ngạn, em xin lỗi nha, lúc nãy em làm thế là vì không muốn anh và thầy cãi nhau thôi.”