Cô ta hơi dừng lại rồi chắp hai bàn tay lại, hơi hơi nghiêng đầu nhìn Trình Ngạn Xương nói: “Anh sẽ thông cảm em mà, đúng không anh?”
“… Ừ.” Trình Ngạn Xương im lặng một lúc rồi mới gật đầu trả lời.
Bạch Ngữ Dung thấy thế thì thở phào một cái rồi mới cười nói với anh ta: “Tốt quá, em biết anh Ngạn không phải là người keo kiệt mà.”
Cô ta nói xong thì lại nắm lấy tay Trình Ngạn Xương, đung đưa qua lại làm nũng nói: “Anh Ngạn, chắc hôm nay anh tham gia đánh giá cũng mệt mỏi rồi, hay là anh… anh về nghỉ ngơi trước đi? Em ở lại đi theo thầy học hỏi thêm để lấy kinh nghiệm, chờ xong rồi em sẽ gọi điện cho anh, mình cùng đi ăn, nhé?”
“Thế cũng được.” mặc dù Trình Ngạn Xương có hơi không muốn lắm nhưng vẫn gật đầu: “Thế anh đi về trước đây.”
“Vâng ạ.” Bạch Ngữ Dung hài lòng cười, cô ta dừng lại một chút rồi tinh nghịch nháy mắt với Trình Ngạn Xương một cái, sau đó chỉ chỉ về Luyện Khí Viện nói: “Thầy còn đang đợi em ở bên trong, em vào trước nhé?”
Bạch Ngữ Dung nói xong, không chờ Trình Ngạn Xương trả lời thì đã chủ động ôm anh ta một cái rồi thả ra ngay, sau đó nhanh chóng xoay người chạy vào lại bên trong Luyện Khí Viện.
Bước chân vô cùng vội vã.
Tô Tái Tái, cô chờ đó cho tôi, cô cũng chỉ quen biết được Tiền Nguyên Nguyên nên mới dính được chút ánh sáng từ anh ta mà thôi.
Nhưng tôi thì không, tôi sẽ khiến cho tất cả mọi người phải nhìn tôi với con mắt khác, bằng chính thực lực của tôi.
Điều quan trọng nhất là tôi sẽ khiến cho cô phải nhận ra.
Rằng giữa hai chúng ta khác nhau lớn đến mức nào.
Bạch Ngữ Dung càng nghĩ càng vui vẻ, chạy chậm vào bên trong Luyện Khí Viện.
Nhưng cô ta không biết rằng Trình Ngạn Xương vẫn đứng yên tại chỗ và ngắm nhìn bóng lưng đang dần rời xa của cô ta.
Mãi cho tới khi Bạch Ngữ Dung không còn xuất hiện trong tầm mắt của Trình Ngạn Xương, cũng không thèm quay lại nhìn anh ta lấy một lần, thì anh ta mới quay người rời đi.
Trước giờ đều luôn là anh ta đi trước, còn Bạch Ngữ Dung sẽ đứng tại chỗ nhìn theo anh ta rời đi.
Không biết vì sao lúc này trong lòng Trình Ngạn Xương lại cảm thấy rất khó chịu.
----
Bên kia, chờ Ngô Thẩm Văn nguôi giận thì Ngô Lục Lục mới kiếm cớ kéo Ngô Hạo qua một bên, nhỏ giọng hỏi thăm: “Chuyện của ba cháu với phó viện trưởng Tôn là sao vậy?”
Ngô Hạo liếc nhìn Ngô Lục Lục một cái rồi mới nói: “Chú út, cháu phải tiếp tục đi đánh giá cho các học sinh rồi, chuyện này… khi nào rảnh thì chú cứ hỏi ba cháu hay chú Ngô đi nhé.”
Ngô Hạo nói xong thì định đi nhưng lại phát hiện mình bị Ngô Lục Lục giữ chặt lại, không thể nhúc nhích được.
Ngô Hạo ngạc nhiên nhìn Ngô Lục Lục một cái rồi thở dài một tiếng: “Được rồi, được rồi, để cháu kể cho chú nghe vậy.”
Sau đó, Ngô Hạo đã kể chuyện mấy năm nay Ngô Thẩm Văn vẫn hay cãi nhau rùm beng với nhiều người bởi vì họ nói xấu Ngô Lục Lục.
Còn về việc vừa rồi bị Ngô Lục Lục giữ mà mình không động được thì Ngô Hạo cũng chỉ nghĩ là từ lúc chút út về nhà vẫn luôn chăm chỉ luyện tập, cộng thêm việc lúc nãy mình cũng không có cố ý vùng thoát cho nên cũng không nghĩ nhiều lắm.
“Tóm lại chuyện nó là thế đó chú út.”
Ngô Hạo nói xong, thấy Ngô Lục Lục im lặng không nói thì lại nói thêm: “Chú út, chú đừng có để ý mấy chuyện này nhé. Thật ra thì cháu và ba cháu đều chỉ muốn bảo vệ chú mà thôi.”
Ngô Hạo nói tới đó thì hơi xấu hổ gãi gãi sau đầu nói: “Năng lực hay sức mạnh gì đó, không có thì không có thôi, điều quan trọng là người một nhà chúng ta có thể ở bên nhau là tốt rồi.”
Ngô Lục Lục im lặng một lúc rồi mới ngẩng đầu lên nhìn Ngô Hạo, liếc xéo anh ấy một cái rồi còn đưa tay lên gõ đầu anh ấy cái bốp.
“Chuyện này mà còn cần cháu phải dạy chú à?”
Ngô Lục Lục hơi dừng lại rồi phất tay với Ngô Hạo: “Được rồi, chú biết rồi. Cháu đi làm việc đi. Chú có chút chuyện cần phải suy nghĩ đã.”
“À dạ.” Ngô Hạo xoay người trở về, vừa đi vừa tiếp tục xoa đầu.