Tính ra chú út của anh ấy đánh người cũng đau phết chứ đùa.
Chờ Ngô Hạo đi rồi, Ngô Lục Lục đứng một mình ở đó cau mày suy tư, không ai biết ông ấy đang suy nghĩ cái gì cả.
Nhưng chờ khi quay đầu nhìn về phía Ngô Thẩm Văn vẫn còn đang thở phì phì ở bên cạnh, ông ấy như đã hạ quyết tâm, lập tức xoay người đi đến gần Tô Tái Tái.
“Tiểu hữu à.”
Có lẽ là vì thấy được biểu cảm nghiêm túc của Ngô Lục Lục cho nên Khúc Nhiên đã tự giác ôm con Nhện Mặt Quỷ gật đầu với ông ấy một cái, sau đó kéo Đại Vi sang một bên để nhường lại không gian cho hai người.
“Sao thế?” Tô Tái Tái nhìn ông ấy.
“Chuyện ban nãy cô nói...” Ngô Lục Lục do dự một chút rồi mở miệng: "Không phải đang nói giỡn đâu, đúng không?”
Hẳn là đã nhận ra sự khó hiểu của Tô Tái Tái, ông ấy vội bổ sung thêm một câu: "Là chuyện để tôi tham gia đánh giá ấy.”
À, ra là chuyện này.
Tô Tái Tái gật đầu: "Đương nhiên rồi.”
Nói xong, cô nhìn thoáng về phía Tần Trác Thắng một cái rồi khinh thường nói: "Một mình ông chắc bằng mười cái tên đó cộng lại luôn á.”
Được lắm!
Ngô Lục Lục có một niềm tin mù quáng với Tô Tái Tái, thế là gật đầu nói: "Tôi biết rồi.”
Nói xong, ông ấy lập tức xoay người đi về phía Ngô Hạo.
Cùng lúc đó, Bạch Ngữ Dung đi theo Tần Trác Thắng tò mò hỏi này hỏi kia nãy giờ cuối cùng cũng tìm được thời cơ dò hỏi ông ta.
“Thầy ơi.” Bạch Ngữ Dung nhìn ông ta, ra vẻ muốn nói lại thôi: "Liệu con có thể... tham gia đánh giá luôn được không ạ?”
Câu nói của Bạch Ngữ Dung làm Tần Trác Thắng không khỏi quay đầu nhìn về phía cô ta: "Con ư?”
Ông ta dừng một chút, cho rằng Bạch Ngữ Dung không hiểu quy tắc cho nên tiếp tục mở miệng: "Năm nhất không cần tham gia đánh giá đâu.”
“Con biết chuyện này, nhưng mà...”
Thấy Tần Trác Thắng không hề để bụng, Bạch Ngữ Dung cắn môi nói tiếp: "Không biết có phải là ảo giác hay không, nhưng dạo gần đây con cảm thấy hình như mình có đột phá nhỏ á thầy, nhưng con cũng sợ đây chỉ là ảo giác của mình, cho nên...”
Cô ta vừa nói vừa nhìn về phía Tần Trác Thắng, dựa vào đó để quan sát biểu cảm của ông ta: "Cho nên... nếu được thì con muốn xin thầy giúp đỡ, để con cũng được tham gia đánh giá ạ.”
“Cái gì?!” Lời nói của Bạch Ngữ Dung khiến Tần Trác Thắng không khỏi đánh giá cô ta một lần nữa.
Hình như đúng là thế thật.
Ban nãy lúc mới thấy Bạch Ngữ Dung, trong lòng ông ta đột nhiên cảm thấy có gì đó khang khác, nhưng khi ấy ông ta chỉ nghĩ là hôm nay cô ta rạng ngời hơn bình thường một ít thôi chứ không nghĩ tới vụ này.
Bây giờ khi nghe Bạch Ngữ Dung nói như vậy, trái tim của Tần Trác Thắng đập thình thịch liên hồi.
Lỡ như là thật thì sao?
Nếu vậy thì đến lúc đó, người làm thầy như ông ta cũng sẽ được hưởng sái từ Bạch Ngữ Dung.
Hơn nữa...
Tần Trác Thắng nhìn về phía Ngô Lục Lục, chỉ thấy ông ấy đang rù rì gì đó với cháu trai Ngô Hạo của mình.
Tuy nói Tần Trác Thắng đã hơn xa Ngô Lục Lục từ lâu, nhưng lúc trước khi ông ta công thành danh toại thì Ngô Lục Lục đã lặng yên rời khỏi thủ đô từ lâu rồi.
Bởi vậy trong lòng của Tần Trác Thắng vẫn ôm một nỗi tiếc nuối không nguôi, đó là vì không được tận mắt nhìn thấy gương mặt thảm hại của Ngô Lục Lục khi thua.
Cũng vì thế nên bây giờ khi thấy Ngô Lục Lục quay về thủ đô với hai bàn tay trắng, Tần Trác Thắng không ngừng nói cho mình là người này đã không đáng được mình chú ý nữa.
Nhưng... nỗi tiếc nuối trong lòng vẫn ứ đọng ở đó mãi không tan biến.
Xem như là một nguyện vọng khó mà nguôi ngoai được nhỉ?
Cho nên nếu bây giờ Bạch Ngữ Dung thực sự có đột phá, vậy...
Tần Trác Thắng nghĩ thế, trong lòng cũng có quyết định, ông ta quay đầu nói với Bạch Ngữ Dung một câu “con đi theo thầy”, sau đó cả hai cùng đi về một hướng.
Bạch Ngữ Dung mừng như điên, vội vàng đuổi theo ông ta.
“Giáo sư Nghiêm.”
Nghiêm Thanh đang đưa bảng đánh giá cho học sinh thì nghe thấy có người đang kêu mình, ông ấy quay đầu lại, khi thấy người tới là Tần Trác Thắng thì khuôn mặt vốn đã nghiêm khắc lập tức cau mày, bình thường đã nghiêm nay còn nghiêm hơn.