Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi ( Dịch Full )

Chương 288

Unknown Chương 288

Cố lên nhé đàn em ơi!

Tô Tái Tái nghe xong không khỏi dở khóc dở cười.

Trong lúc cô không biết nên đáp lại cái gì, Khúc Nhiên thế mà cũng ôm lấy cánh tay còn lại của cô, học theo Đại Vi tựa đầu qua: "Còn có chị nữa nè. Đàn em à, sau này tài liệu rèn của chị đây cũng phải dựa vào em đấy.”

Cô ấy dừng một chút rồi lại bổ sung: "À phải rồi, em đi đăng ký thông tin mà đi một mình chắc sẽ cô đơn lắm nhỉ? Hay là... để chị đi cùng em cho đỡ buồn nhé?”

Đại Vi nghe xong lập tức gật đầu liên tục.

Cấp bậc của tài liệu rèn trong kho từ cao xuống thấp là S, A, B, C, D, E, F, tổng cộng có bảy cấp.

Trừ S và A ra, năm cấp còn lại mới là cấp tài liệu dành cho học sinh.

Nhưng như thế cũng không có nghĩa là bọn họ có tư cách vào kho rèn của tất cả các cấp bậc, chẳng hạn như học sinh có cấp bậc bình thường như Đại Vi thì chỉ có thể vào kho cấp F mà thôi, hơn nữa còn phải xin trước nửa tháng, chờ giáo viên và học viện đồng ý xong thì mới được vào.

Trước kia Khúc Nhiên cũng giống với Đại Vi, nhưng bây giờ cô ấy luyện ra được hàng xịn duy nhất của Luyện Khí Viện cho nên có thể tự do xin vào kho từ cấp C đến cấp F.

Hơn nữa tốc độ mà bên trên duyệt yêu cầu của cô ấy cũng nhanh hơn Đại Vi nhiều, nhưng dù là thế thì nhanh nhất cũng mất ba ngày, chậm thì bảy ngày.

Mà Tô Tái Tái thì khác.

Chỉ cần là kho tài liệu từ cấp B trở xuống thì cô có thể đến lấy tài liệu về dùng bất kỳ lúc nào cũng được.

Cảm giác này... Quả thực không khác gì sự khác nhau giữa “hàng giảm giá trong thời gian nhất định, cần xếp hàng suốt đêm để tranh nhau vào mua hàng” và “bao hết toàn bộ trung tâm mua sắm xong nhàn nhã đi dạo và chọn thứ cần mua” vậy!

Cho nên nếu so sánh giữa hai loại thì loại sau sẽ hấp dẫn người ta hơn rồi!

Tô Tái Tái cũng không ngại, cho nên cô nhún vai nói: "Vâng, đến lúc đó ba chúng ta cùng đi đi.”

Đại Vi và Khúc Nhiên nghe xong nhịn không được đập tay với nhau để chúc mừng.

Nếu là ngày lành tháng tốt như thế này thì phải ra ngoài chúc mừng một phen mới được, mà người bao cả đám… đương nhiên là Đại Vi rồi.

Khúc Nhiên ngớ người: "Vì sao lại là cậu bao?”

Bởi vì hôm nay người được xếp hạng “cấp thấp” là Tô Tái Tái, cho nên việc Khúc Nhiên nghĩ người bao là cô cũng là chuyện bình thường thôi.

Đại Vi chỉ chờ có thế, bởi vậy Khúc Nhiên vừa mở miệng hỏi là cô ấy lập tức cười “hì hì” rồi tự biên tự diễn phần âm thanh hiệu ứng: "Tèn ten!”

Cô ấy lấy tờ giấy ký tên kia ra khoe khoang trước mặt của Khúc Nhiên, kiêu ngạo nói: "Tiểu Tái giúp tớ xin chữ ký nè! Cho nên tớ sẽ bao mọi người một chầu!”

Là chữ ký của thần tượng của cô ấy đó!

Chờ Khúc Nhiên nhìn rõ cái tên bên trên xong, cô ấy không nhịn được mở to mắt nhìn về phía Tô Tái Tái và Đại Vi, khó tin hỏi: "Là của đàn anh Tiền - Tiền Nguyên Nguyên ấy hả?!”

“Đúng thế!” Đại Vi chống nạnh đầy kiêu ngạo, cái mũi hếch tuốt lên trời: "Là Tiểu Tái gọi anh ấy ra ký tên cho tớ đó nhé!”

Chỉ có duy nhất một tấm này thôi đấy, hoàn toàn không lừa già dối trẻ!

Khúc Nhiên nghe xong cũng khiếp sợ nhìn về phía Tô Tái Tái, cô ấy không nhịn được đánh giá cô từ trên xuống dưới một lượt rồi hỏi: "Em làm thế mà lại không bị đánh à?”

“Đánh?” Tô Tái Tái nghiêng đầu, nghĩ một lát rồi cười tủm tỉm trả lời: "Chưa chắc là ai bị đánh đâu à nha.”

Tô Tái Tái vừa dứt lời, lập tức khiến Khúc Nhiên bỗng chốc nhớ tới cách đây không lâu, bản thân vừa chứng kiến cảnh cô dùng tay không rút xương ác quỷ, điều này làm cô ấy không khỏi rùng mình.

Cô ấy im lặng gật đầu phụ hoạ: “... Em nói cực kỳ có lý luôn.”

Đại Vi ở bên cạnh nghe vậy, quay đầu nhìn xung quanh, thắc mắc hỏi: “Ủa? Hai người đang nói vụ gì vậy?”

“... Không có gì, chỉ là chuyện nhỏ nhặt ấy mà.” Khúc Nhiên quay đầu nhìn Đại Vi nói.

Dừng một chút, chủ đề bỗng chốc chuyển sang bữa tối ăn gì: “Chúng ta đi đến Trần Ký ăn ha? Quán đó ngon lắm.”


Bình Luận (0)
Comment