Khúc Nhiên lái cuộc trò chuyện sang chủ đề khác hoàn toàn là để duy trì hình tượng của anh chàng đẹp trai Tiền Nguyên Nguyên trong lòng của Đại Vi.
Mặc dù không tận mắt nhìn thấy, nhưng vừa nghĩ đến việc Tô Tái Tái có thể rút xương của ác quỷ ra chơi cho vui, thế thì đàn anh Tiền... chắc hẳn cũng là một đối tượng để cô đánh cho vui có đúng không?
Nhìn đi! Việc mà cô ấy làm là để bảo vệ tâm hồn ngây thơ và trong sáng của Đại Vi, qua đó cũng đủ biết cô ấy yêu thương bạn bè đến cỡ nào rồi!
Nghĩ đến đây, Khúc Nhiên cảm thấy gọi một món đắt tiền một chút cũng không hề quá đáng: “Đàn em à, món ruột heo ram mặn ở quán Trần Ký này nổi tiếng lắm luôn á, chúng ta gọi một phần nhé?”
“Dạ, đàn chị quyết định là được rồi.” Tô Tái Tái ngoan ngoãn gật đầu.
Dù sao thì cô cũng chỉ phụ trách ăn thôi mà.
Đại Vi?
Đại Vi vô cùng ngạc nhiên: “???”
“Này, hai người bớt bớt lại đi! Bắt đầu từ học kỳ này, ba của tớ sẽ bắt đầu kiểm soát chi phí sinh hoạt đấy!”
Cô cả Đại bày ra vẻ đáng thương, nắm lấy hai người họ khóc thút thít “Đứa con ngốc nghếch của nhà tư bản cũng phải cạp đất mà ăn đây này!”
Đáng tiếc rằng Tô Tái Tái và Khúc Nhiên đều giả vờ như không nghe thấy, vẫn tiếp tục mỗi người nói một câu, khiến Đại Vi phải lặng lẽ tính toán xem túi tiền đáng thương của mình còn bao nhiêu.
Nếu mà giờ cô ấy không lấy chữ ký của thần tượng nữa, liệu có còn kịp hay không vậy...
Đại Vi: _(:з」∠)_
------
May mà Tô Tái Tái và Khúc Nhiên chỉ nói đùa thôi.
Điều này khiến Đại Vi không khỏi thở phào nhẹ nhõm, sau khi người phục vụ rời khỏi phòng đặt riêng, cô ấy hào phóng xua tay, nói: “Ôi chao, hai người khách sáo thật đó, sao gọi có bao nhiêu đây món vậy, không cần tiết kiệm giùm tớ đâu.”
“Ồ? Vậy hả?” Khúc Nhiên nghe xong, lập tức làm bộ như muốn đứng dậy: “Vậy giờ tớ sẽ gọi phục vụ lại, kêu thêm vài món đắt tiền nữa nhé?!”
Tô Tái Tái ở một bên giả vờ gật đầu, lên tiếng bổ sung: “Gọi món mắc nhất ấy chị.”
“??!” Cậu đứng lại cho tớ!
Cô cả Đại sắp đánh người rồi!
Trong khi chờ món ăn dọn lên, ba người bắt đầu tám chuyện, rồi bỗng chốc nói đến chương trình giải trí “Huyền Linh Sư” mà Khúc Nhiên tham gia.
Dường như Khúc Nhiên chợt nhớ tới điều gì đó, nói một tiếng “Phải rồi”, sau đó quay đầu nhìn Tô Tái Tái.
“Đàn em à, em có hứng thú tham gia “Huyền Linh Sư” không?”
Tô Tái Tái nghe xong, tiếp tục bưng trà lên uống.
Cô thậm chí còn không thèm ngước mắt lên nhìn một cái, ngay khi định trả lời “không có hứng thú”——
—— “Nghe nói những người tham gia đều sẽ nhận được tiền thưởng, hơn nữa còn khá là hậu hĩnh nữa đó nha.” Khúc Nhiên dừng một chút, nhìn Đại Vi rồi nói tiếp: “Tớ cũng có hơi rung động rồi này.”
Dứt lời, cô ấy quay đầu nhìn Tô Tái Tái, còn chưa kịp nói thêm điều gì, đã thấy Tô Tái Tái nhìn mình bằng cặp mắt sáng lấp lánh .
Thấy thế, Khúc Nhiên thoáng sững sờ, ngay lúc định mở miệng gọi một tiếng “Đàn em?”
Tô Tái Tái đã vươn tay nắm lấy tay của cô ấy, vừa lắc lên lắc xuống vừa nói: “Đàn chị ơi, xin chị hãy cho em cơ hội này nhé!”
Chỉ cần tiền thưởng hậu hĩnh thì chúng ta chính là chị em song sinh cùng cha khác mẹ khác trứng!
Khúc Nhiên bị dáng vẻ của Tô Tái Tái làm cho sửng sốt một hồi lâu, phải một lúc sau cô ấy mới “hì hì” một tiếng rồi bật cười.
Dừng một chút, Khúc Nhiên mở miệng nói: “Lúc trước, khi Cụ Đẹp, Cậu Vệ và chị nghe nói đến chuyện này thì người đầu tiên mà bọn chị nghĩ tới chính là em.
Bọn chị vốn tưởng rằng chuyện này đối với em mà nói chẳng khác nào trò trẻ con, cho nên mới đoán là em sẽ cảm thấy nhàm chán, nhưng không ngờ…”
“Sao có thể chứ?” Tô Tái Tái tiếp tục nắm tay Khúc Nhiên, cực kỳ ngoan ngoãn, vả lại còn vô cùng ngọt ngào đáp: “Em thích nhất là cách kiếm tiền nhàm chán mà lại không có tính thách thức này luôn á.”
Đúng là cơ hội để đi lụm tiền chứ còn gì nữa?!
Cô đồng ý hai tay hai chân luôn!
“Được.” Khúc Nhiên không nhịn được lại lần nữa bật cười, cảm thấy Tô Tái Tái thích nói giỡn thật ấy.