Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi ( Dịch Full )

Chương 291

Unknown Chương 291

“Hai người không sao chứ?” Đại Vi sợ hết hồn, sau khi tỉnh táo lại thì vội chạy tới hỏi thăm.

Phần mặt của người phục vụ đã bị bỏng tới mức đỏ bừng, tuy thế nhưng người nọ vẫn cố nén đau khoát tay với bọn họ: “Tôi không sao.”

Ấy thế mà kẻ đâm trúng người ta lại còn giở thói vừa ăn cắp lại vừa la làng.

“Tụi bây mù à?!”

Đại Vi vừa mới tới cửa, nghe thấy giọng nói này thì sửng sốt không thôi, cô ấy vội vàng nhìn theo hướng mà giọng nói truyền tới.

Chờ thấy rõ người nọ là ai xong, cô ấy lập tức giận sôi máu: "Đại Khôn Hào! Là cậu hả! Cậu đụng vào người ta mà còn dám mở miệng mắng chửi à?!”

Chàng trai tên Đại Khôn Hào bị nhắc tới có tuổi xêm xêm với Đại Vi, mặt cậu ta đỏ bừng vì say rượu, vừa thấy đã biết là uống quá chén rồi.

Cậu ta đang ôm một cô gái, nghe thấy giọng của Đại Vi thì quay qua nhìn cô ấy một cái, sau đó lại thờ ơ dời mắt đi, hoàn toàn không buồn mở miệng.

“Tôi còn tưởng là ai chứ, thì ra là bà chị họ sinh viên đại học Đế Đô của tôi. Sao nào?

Mắng thằng em họ của chị là đồ vô dụng trước mặt nhiều người như vậy, sướng lắm đúng không?”

Đại Khôn Hào say xỉn cười cợt nói lớn tiếng với Đại Vi, cậu ta nói xong còn phẩy tay một cái: “Chị mắng chửi xong rồi thì tôi đi đây, tôi còn phải tới quán khác chơi tiếp.”

Đại Khôn Hào nói xong rồi ôm cô gái ở bên cạnh mình, chuẩn bị bỏ đi cùng với đám bạn.

Đại Vi tức giận bước tới chắn trước mặt Đại Khôn Hào quát lớn: “Cậu đứng lại đó cho tôi.”

Nói xong thì quay lại trừng cô gái đang được Đại Khôn Hào ôm một cái rồi chỉ về phía người phục vụ bàn: “Cô đụng vào người khác mà không biết xin lỗi à?”

Cô gái kia liếc Đại Vi một cái, sau đó lại quay đầu làm ra vẻ đáng thương với Đại Khôn Hào, còn làm nũng dậm chân một cái rồi nhỏ giọng kêu “Anh Hào ơi ~” một tiếng, rồi dựa vào trong lòng cậu ta nói: “Người ta sợ quá đi mất thôi.”

Đại Khôn Hào nghe thế thì vuốt ve má cô gái đó một cái rồi nói: “Đừng quan tâm tới chị ấy làm gì.”

Sau đó móc ví tiền ra, tiện tay rút mười tờ tiền mặt rồi vứt thẳng vào người phục vụ bàn, sau đó nhìn về phía Đại Vi với ánh mắt khiêu khích.

“Đòi bồi thường chứ gì? Tôi cũng đâu phải là người không có tiền bồi thường cơ chứ. Như vậy được chưa hả? Giờ tôi đi được chưa hả? Bà chị họ?”

Đại Khôn Hào nói xong thì hất Đại Vi ra một bên rồi kéo theo một đám đi xuống lầu dưới.

Đại Vi tức giận đứng dậm chân tại chỗ: “Đại Khôn Hào! Cậu có tin là tôi sẽ mách chuyện này với chú út không hả?”

Đại Khôn Hào cũng không thèm quay đầu lại mà đưa tay lên ‘tặng’ cho Đại Vi một cái ngón giữa.

Đại Vi vô cùng tức giận, nhưng cô ấy cũng chẳng thể làm được gì.

Quay đầu lại thì đã thấy Tô Tái Tái và Khúc Nhiên đã đỡ người phục vụ dậy, cô ấy ngồi xổm xuống nhặt hết tiền mặt ở dưới đất lên, đi tới trước mặt người phụ vụ bàn với vẻ mặt có chút xấu hổ nói: “Thật là ngại quá, em trai của tôi hư quá.”

Người phục vụ bàn cố gắng cười một cái rồi lắc đầu: “Không sao đâu, có điều… đồ ăn của quý khách phải chờ để làm lại rồi.”

“Không sao, không sao.” Đại Vi vội vàng xua xua tay: “Bị đổ rồi thì cũng cứ tính tiền cho tôi rồi làm lại cái khác là được.”

“Vâng… vậy để tôi đổi cho mọi người một căn phòng khác.” Người phục vụ bàn đứng dậy nhìn ba người cười nói.

“Không sao đâu, thế này đi, mấy thứ còn lại thì làm phiền đóng hộp dùm tôi. Chúng tôi mang về là được.” Đại Vi nói, cô ấy hơi dừng lại một chút rồi lại áy náy nói xin lỗi: “Thật xin lỗi.”

“Không sao đâu ạ.” Người phục vụ lắc đầu nói: “… Quen rồi ạ.”

Câu này khiến cho Đại Vi càng xấu hổ hơn.

Chờ tới khi ba người trả tiền và mang theo thức ăn đi, trên đường về, Đại Vi mới bắt đầu kể cho hai người còn lại nghe về Đại Khôn Hào.

Nói đơn giản thì chỉ vì cậu ta là cháu trai duy nhất trong nhà cho nên được bà nội chiều quá sinh hư, cuối cùng thì biến thành như bây giờ.


Bình Luận (0)
Comment