“Ước gì có ai đó có thể dạy dỗ cho nó một bài học, để cho nó biết tay.” Đại Vi càm ràm hết một buổi tới tận cổng trường mới xong.
Sau đó còn nói thêm một câu: “Hồi nhỏ nó ngoan lắm.”
“Thôi, đừng tức giận nữa.” Khúc Nhiên vỗ vào vai Đại Vi, an ủi cô ấy: “Có khi nó lớn hơn chút nữa thì sẽ ổn thôi ấy mà.”
“… Hy vọng thế.”
Đại Vi không hy vọng nhiều, lắc đầu nói: “Chú út của tớ cũng đánh nó nhiều lắm, nhưng mà lần nào bà nội cũng bênh nó.”
Khúc Nhiên nghe xong thế thì lại vỗ vai Đại Vi.
Lúc ba người định đi vào trường thì một tiếng còi xe vang lên. Tô Tái Tái và hai người còn lại đều quay sang nhìn.
Vừa quay đầu nhìn thì thấy một người đội mũ lưỡi trai, đeo kính râm và đeo khẩu trang, nhô đầu ra khỏi cửa xe, vẫy vẫy tay với Tô Tái Tái.
Tô Tái Tái hơi nghiêng đầu rồi quay lại nói với Khúc Nhiên và Đại Vi: “Đàn chị, hai chị về trước đi. Em có chút việc phải đi.”
Cô chỉ chỉ về phía người đó.
Khúc Nhiên gật đầu, nhìn thoáng qua người kia một cái, có chút lo lắng nên dặn dò Tô Tái Tái: “Em đi cẩn thận nhé.”
“Chị cứ yên tâm.”
Tô Tái Tái gật đầu, lúc này mới đi về phía Bách Trúc.
Cô không lên xe mà chỉ đứng bên ngoài gõ lên cửa kính ý bảo anh ấy hạ cửa kính xuống: "Có chuyện gì à?”
“Nơi này không tiện nói chuyện, cháu lên xe trước đi.” Bách Trúc vừa trả lời vừa nhìn trái nhìn phải, sợ bị người ta nhận ra.
Đáng tiếc Tô Tái Tái vẫn đứng yên tại chỗ, chờ Bách Trúc khó hiểu không biết vì sao cô lại không nhúc nhích gì thì cô mới mở miệng nói: "Fans của chú sợ chú là người xấu cho nên bảo cháu cẩn thận một chút, không được lên xe của chú, bởi vậy có việc gì chú cứ nói thẳng ra đi.”
“???”
Ủa alo, vụ gì vậy?
Đạo diễn nổi tiếng Bách đờ người ra.
Thấy Tô Tái Tái không tính lên xe thật, Bách Trúc cũng không còn cách nào, chỉ đành đưa một phong thư với vỏ ngoài vô cùng tinh xảo cho cô: “Đây nè.”
Nào ngờ Tô Tái Tái vừa thấy phong thư thì lập tức lui về phía sau hai bước: "Hai ta không thân thiết gì cho cam, cháu không đi tham dự hôn lễ của chú đâu nhé.”
Cho nên đừng mơ là cháu sẽ gửi tiền mừng cưới cho chú.
Bách Trúc khờ luôn, anh ấy trừng mắt nhìn Tô Tái Tái hồi lâu, hoàn toàn không biết nên nói cái gì cho phải, một lát sau anh ấy mới tức giận nói: "Đây là thư mời!”
“Thư mời gì cơ?” Hôn lễ hả? Cảm ơn nhưng cháu xin kiếu.
“Tóm lại không phải thư mời tham dự hôn lễ đâu.” Bách Trúc hít sâu một hơi, muốn giận cũng không giận nổi nữa.
Anh ấy dừng một chút rồi bổ sung: "Là bức thư mời sẽ không làm cháu tốn một xu một cắc nào hết.”
Vừa dứt lời, Tô Tái Tái lập tức lườm anh ấy một cái như thể đang nói “sao chú không nói sớm”, sau đó nhận lấy nó trong biểu cảm bực bội của đạo diễn Bách.
Cô nhìn qua nhìn lại một lát rồi hỏi: "Rốt cuộc nó là gì thế ạ?”
“Cháu biết chương trình Huyền Linh Sư đúng không?”
Bách Trúc thấy Tô Tái Tái gật đầu thì mới nói tiếp: "Bọn họ mời chú đi làm tổng đạo diễn cho chương trình này, cho nên chú có xin một chân làm khách mời cho cháu đấy.”
“Cảm ơn chú.” Tô Tái Tái gật đầu nói cảm ơn, sau khi dừng một lát thì chân thành hỏi lại: "Thế có tiền thưởng không ạ?”
“Không có.”
“Bye chú.”
“Nhưng tiền công họ trả ăn đứt tiền thưởng luôn!” Đạo diễn Bách nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn Tô Tái Tái - người đã không chút lưu luyến xoay người rời đi.
Bách Trúc vừa dứt lời đã thấy Tô Tái Tái cười ngọt ngào quay phắt lại, cô đi về phía anh ấy, nghiêng đầu hỏi một cách đáng yêu: "Bao giờ chúng ta tới tổ chương trình vậy chú hai?”
“...” Tốc độ lật mặt còn nhanh hơn lật bánh tráng nữa.
Bách Trúc trừng mắt nhìn Tô Tái Tái, hoàn toàn không muốn nói chuyện với cô.
“À phải rồi.” Dường như Tô Tái Tái đột nhiên nhớ tới gì đó, cô duỗi tay vào trong mũ choàng nhận lấy cây bút do người giấy nhỏ đưa rồi giơ nó về phía của Bách Trúc: "Chú ký giùm cháu cái tên cho fans của chú đi.”
“...” Hình như cháu yêu cầu hơi bị nhiều rồi đó.