Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi ( Dịch Full )

Chương 296

Unknown Chương 296

"Hả?" Bách Trúc đang định đánh tay lái nghe vậy thì quay đầu nhìn về phía Tô Tái Tái đầy nghi ngờ.

Anh ấy đang định mở miệng hỏi có phải cô để quên đồ gì không thì mặt lập tức trợn to lên anh ấy nhìn thấy một cục giấy rơi vào trong xe qua khe hở của cửa sổ xe.

Nó lại rơi vào đúng ngay lòng bàn tay đang xòe ra của Tô Tái Tái.

Sau đó lại hơi động đậy, giống như tỏ vẻ oan ức.

"Ấy vậy mà anh ta lại ném mày đi à?" Tô Tái Tái nhìn viên giấy trên tay.

Sau đó, dưới ánh mắt mở to của Bách Trúc, viên giấy nho nhỏ trong lòng bàn tay của Tô Tái Tái lại run rẩy tủi thân một chút.

"Tiểu, Tiểu Tái." Bách Trúc trừng mắt, nhìn xem cái cục giấy đó, không chắc chắn mà mở miệng hỏi: "Nó động đậy à?"

Tô Tái Tái nghe thế thì quay đầu nhìn về phía Bách Trúc, vừa thể hiện trên mặt "Sao chú lại có biểu cảm như thế vậy?" vừa đáp: "Chú hai Bách, không phải chú đã tận mắt nhìn thấy con chim béo trước đó rồi à?"

"Đó, đó không giống nhau mà..." Bách Trúc ngượng ngùng.

Thời gian đã qua lâu như vậy nên anh ấy đã sắp quên mất con chim béo trong nhà kia cũng là một loại bùa chú, chứ không phải một động vật nhỏ chân chính.

Ngẫm lại thì chính anh ấy và nó cãi qua cãi lại cả ngày cũng rất là… ngây thơ?

Nhưng mà anh ấy vừa nghiên đầu qua đã thấy Tô Tái Tái đang nhìn mình, giống như đang nói "không giống nhau chỗ nào chứ?"

Ngay cả cục giấy nhỏ trên tay cô hình như cũng hơi nghiêng đầu giống như vậy, nhìn mình với ánh mắt ngây thơ.

... Tự dưng cảm thấy cũng đáng yêu.

"Được rồi." Tô Tái Tái cụp mắt, lại nhìn về lá bùa trắng trên tay lần nữa, sau khi tấm tắc lắc đầu lại còn nói: "Là do anh ta không biết trân trọng, chúng ta không cần phải tức giận."

Đúng! Chúng ta không cần phải tức giận!

Người giấy nhỏ vẫn luôn ở trong mũ trùm cuối cùng cũng không kiềm được nữa, đột nhiên hét lên một tiếng: "Hừ!".

Nó bay tới trong lòng bàn tay Tô Tái Tái trước ánh mắt trợn tròn lần nữa của Bách Trúc.

"Hự hự" một chút rồi ôm lấy viên giấy nhỏ nhưng lại to hơn cả nó.

Vừa "hự hự" xê dịch vào trong mũ trùm vừa trấn an cục giấy nhỏ.

Cậu chờ đi, tôi sắp trở thành băng keo rồi, lập tức sẽ giúp cậu phẳng phiu lại một lần nữa!

???

Cục giấy nhỏ ngu ngơ, chẳng hiểu gì.

Nó không hiểu giữa băng keo và làm cho phẳng phiu lại... thì cuối cùng chúng có mối liên hệ gì với nhau?

Mà Bách Trúc vẫn luôn mở to mắt nhìn, cho đến khi người giấy nhỏ ôm lấy cục giấy rồi nhảy vào mũ trùm áo hoodie của Tô Tái Tái rồi biến mất thì mới quay đầu nhìn về phía Tô Tái Tái một lần nữa, cảm thán muộn màng.

"Rốt cuộc chú cũng biết vì sao cháu suốt ngày mặc áo hoodie có mũ rồi."

Hóa ra là do bên trong đó có bí mật!

"Ừm, như thế cũng tiện lợi." Tô Tái Tái vừa nói, vừa rút ra tấm chi phiếu vốn dĩ kẹp ở trong [Thiên Thảo Tập], từ từ xé nát rồi chuẩn bị ném đi.

Cô lại bị Bách Trúc ngăn lại.

"Chờ một chút."

"?" Tay Tô Tái Tái ngừng lại phía trên thùng rác của xe ô tô, quay đầu nhìn về phía Bách Trúc.

Thấy anh ấy chỉ chỉ tấm chi phiếu bị xé nát và nói: "Để đề phòng chuyên ngộ nhỡ, cháu nên giữ lại cái này làm chứng cứ."

"Cẩn thận như vậy à." Tô Tái Tái cười, nhưng vẫn nghe theo Bách Trúc mà lấy điện thoại di động ra, sắp xếp lại tờ séc theo hướng dẫn của anh ấy và chụp vài bức ảnh, xong xuôi mới cho nó về nơi nó nên ở.

“Đó là cách để chú tồn tại trong cái ngành này.” Bách Trúc vừa lái xe vừa nói với Tô Tái Tái: “Đôi khi nghĩ nhiều một chút cũng rất có ích đấy.”

Bách Trúc hơi dừng lại một chút, rồi hình như là chợt nhớ tới điều gì đó, vẻ mặt hớn hở nói với Tô Tái Tái: “Đúng rồi, cháu có biết một người tên là Tần Trách Thắng không? Còn có phó viện trưởng Tôn nữa? Hình như hai người đó là giáo sư ở trường của cháu đúng không?”

“Hả?” Tô Tái Tái quay đầu nhìn Bách Trúc một cái, cảm thấy rất thú vị: “Cháu biết bọn họ.”

“Cháu tự nghe đi.” Bách Trúc đưa điện thoại của mình cho Tô Tái Tái, vừa tiếp tục lái xe vừa nói với cô: “Nếu như cháu biết hai người này thì lúc ở trên trường nhớ tránh xa hai người này ra một chút.”


Bình Luận (0)
Comment