“Vậy có thể là bạn trai chăng?” Người nọ tự cảm thấy điều mình nói khá hài hước, cho nên dừng một chút rồi tiếp tục đùa cợt: “Chứ đâu thể nào là bị quỷ ám xong đổi tính đổi nết đâu đúng không?”
Người này vừa dứt lời thì lập tức thấy những người còn lại đều trừng to mắt nhìn mình, biểu cảm như thể đang nói “cậu nói bậy bạ gì đấy”.
Đến lúc này người nọ mới giật mình nhận ra mình đã nói lỡ miệng.
Bọn họ là người làm chương trình về mảng Huyền Học, cho nên rất kiêng dùng chuyện này để đùa giỡn.
Người này lấy lại tinh thần, vội “ấy chết” một tiếng rồi tự vả miệng: “Xin lỗi xin lỗi, tôi lỡ nói bậy rồi.”
Những người khác lắc đầu, cũng không nói thêm gì nữa, cả bọn bắt đầu tập trung vào công việc của mình.
Ở một bên khác, sau khi đá văng cửa WC, A Quần mở vòi nước lạnh rồi cúi đầu tạt mấy vốc nước lên mặt, sau đó mới ngẩng đầu nhìn bản thân mình trong gương.
Mắt anh ta đỏ ngầu vì tơ máu, đây là biểu hiện của việc không được ngủ ngon trong nhiều đêm liên tiếp.
A Quần nhìn chằm chằm ảnh ngược của mình trong gương một hồi lâu, anh ta thở hắt ra một hơi rồi vươn tay xé một tờ giấy lau khô mặt và tay.
Có lẽ là dạo này áp lực công việc quá lớn nên mình mới hay cáu bẳn như thế.
Chờ kỳ này của chương trình kết thúc xong thì anh ta phải tranh thủ nghỉ ngơi cho khỏe mới được, A Quần vừa nghĩ vừa vứt tờ khăn giấy đã dùng vào sọt rác, sau đó rời khỏi WC.
Ngay lúc A Quần vừa quay người lại, một con quỷ lập tức xuất hiện ngay sau lưng của anh ta.
Con quỷ kia chậm rãi ngẩng đầu, con ngươi nhỏ như đầu kim chuyển động điên cuồng trong hốc mắt, một lát sau nó mới nghiêng đầu một cách kỳ dị, sau đó vèo một cái đã hóa thành sương khói biến mất ngay tại chỗ.
Cửa WC tự mở ra rồi đóng lại, tiếng nước nhỏ giọt kỳ quái truyền đến, sau khi đuổi kịp A Quần, tiếng nước dần hòa làm một với tiếng bước chân của anh ta.
Tiếng cười khặc khặc vô cùng kinh dị quẩn quanh trong không trung, đáng tiếc lại không một ai nghe thấy.
Lưng tựa lưng, lưng tựa lưng...
Hì hì hì hì... Lưng tựa lưng*...