Sau khi tháo kính râm xuống thì cô ta cười thật duyên với nhân viên công tác của chương trình Huyền Linh Sư rồi mới mở miệng: “Xin chào, tôi tới báo danh tham gia chương trình Huyền Linh Sư.”
“À vâng vâng, mời cô ngồi.” Nhân viên công tác cũng nghe được lời xì xầm của những người tham gia báo danh khác, bởi vậy khi thấy Đồng Nhược Thiến tháo kính râm ra, hai mắt anh ta sáng rỡ hẳn lên.
Bởi vì biết cô gái tên Đồng Nhược Thiến đang đứng trước mặt mình này nhất định có thể trở thành một trong các tiêu điểm trong chương trình, cho nên thái độ của anh ta niềm nở hơn hẳn so với khi đăng ký cho những người tham gia khác.
Anh ta vội vàng mời Đồng Nhược Thiến ngồi xuống.
Mà Tô Tái Tái - người ngồi ké xe của Bách Trúc nãy giờ - vừa mới đến bãi đỗ xe của tổ chương trình là đã được chị Hà tự tay giao micro cho.
Cô gật đầu nói: “Cảm ơn chị Hà.”
Chị Hà sửng sốt, sau đó vội cười nói: “Không có chi.”
Chờ Tô Tái Tái đi theo Bách Trúc xuống xe và đi về phía thang máy, chị Hà nhìn theo bóng lưng cô rồi lầm bầm một cách khó hiểu.
“Kỳ quái…”
Vì sao... chị ấy cứ có cảm giác là mình đã nghe qua giọng nói của cô gái này ở đâu rồi thì phải?
Nhưng còn không đợi chị Hà kịp nghĩ kỹ, nhân viên công tác đã phát hiện chị ấy đang đứng tần ngần ở đó, bởi vậy vội vàng hô to: “Chị Hà ơi.”
Lúc này chị Hà mới bừng tỉnh, thế là vừa “ơi” một tiếng vừa nhanh chân đuổi theo đám người Bách Trúc.
“Đạo diễn Bách, anh có thể đồng ý lời mới tới đây đúng là tốt quá.”
Lúc đi vào trong thang máy, đạo diễn tổ B nhiệt tình bắt chuyện với Bách Trúc: “Sau này còn cần anh chỉ dạy nhiều hơn!”
Bách Trúc gật gật đầu, không trả lời đạo diễn tổ B, mà ngược lại hơi nghiêng người, chỉ chỉ Tô Tái Tái nói: “Đây là Tô Tái Tái.”
Dừng lại một chút, anh ấy bổ sung thêm: “Bạn tôi, con bé vì cổ vũ tôi nên mới miễn cưỡng tới đây làm khách mời.”
Anh ấy vừa nói xong, mọi người trong tổ chương trình giật mình: “A~” một tiếng, sau đó gật gật đầu cười hiền hòa với Tô Tái Tái, tất cả mọi người đều gọi cô là “tiền bối Tô.”
Mặc kệ việc Tô Tái Tái chỉ là cô gái nhỏ tầm mười bảy, mười tám tuổi, có thật sự xứng với xưng hô “tiền bối” này hay không, nhưng cô là do Bách Trúc dẫn tới, gọi như thế tuyệt đối không sai.
Tô Tái Tái cũng không từ chối xưng hô “tiền bối” này, ngược lại cười gật đầu nói chuyện với mọi người.
Chị Hà cũng không biết có phải ảo giác của mình không, nhưng chị ấy luôn cảm thấy thái độ của Tô Tái Tái với chị ấy tốt hơn so với những người khác nhiều.
Bọn họ trò chuyện vài ba câu xong thì cũng đã lên tới tầng nào đó.
Vừa ra khỏi thang máy, mọi người liền đi tới phòng hội nghị.
Tô Tái Tái đi theo sau lưng Bách Trúc, có hơi hững hờ.
Đạo diễn tổ B vẫn luôn phân tâm để ý tới Tô Tái Tái, thấy cô nhìn quanh bốn phía, thấy cái gì tốt cũng có vẻ tò mò thì trong lòng không khỏi coi thường.
Bộ dạng này của Tô Tái Tái rõ ràng là giống như chưa từng tham gia ghi hình bao giờ. Nhưng cô có diện mạo hơn người, khí chất cũng rất tốt.
Nói là khách mời… Đoán chừng là Bách Trúc muốn đưa cô tới tổ sản xuất của Huyền Linh Sư để mạ vàng, đợi khi nào cô nổi tiếng hơn một chút thì lập tức mời cô tới làm ngôi sao trong bộ phim của anh ấy.
Đạo diễn lớn chính là như vậy, hoặc là mời một ngôi sao hạng A đang nổi quay phim, hoặc là tự mình ra tay nâng đỡ người mới.
Chuyện này trong giới giải trí cũng không phải chuyện ghê gớm gì, cho nên khi Bách Trúc nói anh ấy muốn mời một người tới làm khách mời, cấp trên cũng mở một mắt nhắm một mắt, ngầm cho phép.
Cùng lắm thì coi như bọn họ có thêm một linh vật.
Nói không chừng, chờ sau này khi “linh vật” này nổi tiếng, còn có thể mang tới một chút độ ảnh hưởng cho Huyền Linh Sư.
Tính toán tới lui thế nào cũng không lỗ, cớ sao lại không làm chứ?
Khi Bách Trúc đi tới cửa phòng hội nghị, anh ấy nghiêng đầu nhìn Tô Tái Tái đứng ở đằng kia, cô quay đầu không biết đang nhìn cái gì đó.