Tới khi anh ấy nhìn theo tầm mắt của cô, phát hiện ở đó không hề có vật gì cả, trong lòng không khỏi “lộp bộp” một chút.
Bây giờ anh ấy không sợ Tô Tái Tái nhìn thấy ai, chỉ sợ cô nhìn vào hư không không người thôi.
Như vậy rất đáng sợ đó, có biết không?
“Tiểu Tái.” Bách Trúc lên tiếng gọi cô, đợi cô quay lại nhìn mình, anh ấy mới tỏ vẻ trấn định nói: “Đi họp thôi.”
“Được.” Tô Tái Tái đáp lời, lúc này mới chậm rãi đi tới.
Khi cả hai đi vào phòng họp, rồi lần lượt ngồi xuống trong sự ân cần đón tiếp của đạo diễn, lúc này Bách Trúc mới nhân cơ hội xích lại gần cô, nhỏ giọng hỏi: “Lúc nãy cháu nhìn thấy cái gì đấy?”
Tô Tái Tái nghe hỏi thì quay qua nhìn Bách Trúc, vẻ mặt vô tội, cười một tiếng, trả lời: “Cháu chỉ tùy tiện xem một chút thôi.”
“…” Nhìn thử xem anh ấy có tin không?
Bách Trúc không nói lời nào, híp mắt nhìn Tô Tái Tái.
“Cháu thật sự chỉ tùy tiện nhìn thôi.”
Tô Tái Tái dừng một chút rồi bổ sung: “Đây là lần đầu tiên cháu tới tổ chương trình.”
… Hóa ra là như thế, dọa anh ấy nhảy dựng.
Đạo diễn Bách gần đây càng ngày càng rời xa khoa học nghe thế thì thở phào, nhưng cũng đồng thời cảm thấy hơi tiếc nuối.
Cảm giác này, đơn giản giống như khi bạn đi nhà ma, lo lắng sẽ có chuyện gì đó phát sinh, nhưng tới khi thật sự không xảy ra chuyện gì, thì cảm xúc: “Thế thôi á?” sẽ xuất hiện.
Nghĩ thế, một giây sau, đạo diễn Bách lại bày ra tư thế anh cả trong giới giải trí, ưỡn ngực, tư thế hệt như nói “Đây có là cái gì đâu”, lườm Tô Tái Tái một cái rồi nói: “Sau này còn có rất nhiều thứ cháu chưa từng thấy qua đâu.”
Dừng lại một chút, anh ấy bổ sung thêm: “Tới đó chú dẫn cháu đi mở mang kiến thức một chút.”
“Vâng, được! Cảm ơn chú hai Bách.” Tô Tái Tái nói lời cảm ơn, ngẫm lại cô cảm thấy mình không thể báo đáp, lập tức bổ sung thêm một câu: “Vậy sau này cháu cũng dẫn chú đi mở mang kiến thức một chút.”
“Quỷ gì đấy???”
Bách Trúc vừa tính hỏi: “Mở mang cái gì”, nhưng mới tới nửa đường đã đoán ra được ngụ ý của Tô Tái Tái.
Cô lập tức nghiêng đầu qua, nhìn anh ấy chằm chằm, dáng vẻ giống như muốn hỏi “Không muốn à?”
Đúng lúc này, A Quần và hai nhân viên công tác khác đi vào, trên tay còn cầm theo đủ các loại đồ uống.
Anh ta theo thứ tự đưa đồ uống cho mọi người.
Đương nhiên, Bách Trúc và Tô Tái Tái là nhân vật chính của buổi họp này, tất nhiên là muốn đưa cho hai người họ đầu tiên.
A Quần đi tới, cười hỏi: “Đạo diễn Bách, anh uống cà phê hay vẫn là nước?”
“Cà phê, cảm ơn.” Bách Trúc gật đầu.
“Không cần khách sáo.” A Quần cười, quay qua nhìn Tô Tái Tái nói: “Tiền bối Tô, cô uống cà phê hay nước?”
Tô Tái Tái nhìn anh ta, vẻ mặt có chút nghiền ngẫm.
A Quần thấy vậy, nghi hoặc hỏi lại: “Tiền bối Tô?”
Tiếng gọi lại này khiến đám người chị Hà đều nhìn về phía Tô Tái Tái, ánh mắt qua lại giữa Tô Tái Tái và A Quần, bọn họ không rõ vì sao vừa rồi cô không trả lời.
Bách Trúc vốn đang uống một hớp cà phê, nghe vậy thì quay đầu qua nhìn Tô Tái Tái, anh ấy vừa nuốt cà phê vào trong bụng, tính hỏi thăm cô.
Đúng lúc này, khóe mắt anh ấy lơ đãng liếc qua một bên, đột nhiên mở to hai mắt.
Giây tiếp theo, anh ấy giống như tức giận mà nhảy dựng lên.
Động tác lớn tới nỗi không chỉ khiến cái ghế sau lưng bị đổ, mà thậm chí ly cà phê trên tay anh ấy cũng hất về phía A Quần.
Phản ứng của Bách Trúc quá đột ngột, nhanh tới nỗi hai vị đạo diễn còn không có cơ hội hỏi “Chuyện gì thế?” đã trơ mắt nhìn thấy Bách Trúc sắp hất cả ly cà phê vào mặt A Quần.
Đúng lúc này, một cái tay vươn ra, chuẩn xác không sai kém chút nào tóm được ly cà phê suýt chút nữa đã hất vào mặt A Quần.
Nhưng có mấy giọt cà phê trong ly bị đổ ra, dính lên mặt A Quần.
Lần này tới lượt Bách Trúc mở to mắt, ngay cả mấy người chị Hà cũng cứng người đứng yên tại chỗ, mở to mắt nhìn Tô Tái Tái.
Bản lĩnh này…
Ngược lại, Tô Tái Tái cầm ly cà phê giống như mới vừa hoàn hồn, nhìn tay mình, sau đó “Ồ” một tiếng, cười nhìn Bách Trúc: “Vận may cháu tốt đấy, thế mà tóm được này.”